Nguyễn Văn Thực
Tình gần
Trời bình thường tiếng chim bay ngang nhà
Ngàn ưu phiền lòng mở cửa cho ra
Ngàn ưu phiền một thoáng hồng bay xa
Bay xa chiều xuống mang theo tình gần
Trời bình thường nắng hắt ngang mái đầu
Ngày an bình lòng sách cũ hương xa
Ngày an bình mặc áo mới đeo hoa
Đeo hoa ngày sau
Tôi dâng em dâng em nụ cười
Nụ cười chưa tươi nụ cười chơi vơi
Tôi dâng em dâng em nụ hồng
Nụ hồng long đong
Từ tấm lòng từ bi
Ngày bình thường tiếng thơ quanh hương người
Người thương người ngày đắng đót chưa vơi
Người thương người cười khúc khích đêm trôi
Đêm trôi ngày tới mang theo lòng trời
Ngày bình thường tiếng chuông vươn trên cành
Cành nhân tình giòng suối hát buông lơi
Cành nhân tình lòng thống hối quên nhanh
Quên nhanh tội lỗi ham mê tình gần.
Nhớ cát sông Hằng
Chiều về
Trăng cũng về
Thuyền thúng và những con mực khô
Ngửa mình hứng
Còng vẫn lăm nhăm mật ngữ
Chờ nguyệt ngời soi tỏ mộng phù sinh
Cát cởi áo mặt trời
Nằm lả lơi
Uống ngọt ngào tiếng sóng vừa yên vọng động
Phải chăng cát sông Hằng
Bóng người chật vật đổi áo
Phải chăng sóng sông Hằng
Tay lửa đưa người bụi trùng dương...