Nguyệt Thư
Sắc
Trích từng hạt máu đỏ
Rút từng sợi thần kinh
Chẻ ra và xé nhỏ
Vẫn thấy mình trộn chung
Không
Chỗ nằm bên cạnh trống
Bình vắng một nụ hồng
Nửa khuya trăng lẻ bóng
Nước mắt ràn rụa tuôn.
Quán gió mùa xuân
Có một lần xuân đến
trời đất còn lạnh căm
ta ghé chân quán Gió
đọc sách và ngắm trăng
Sách đọc hoài không hết
bởi người choáng mắt em
trăng dỗi hờn trốn mắt
bởi ta chẳng hề nhìn
Mặt hồ sương phủ kín
giày in mất vệt bùn
chú dế mèn thảng thốt
gáy ran lùm cỏ non
Năm năm rồi ghé lại
cũng mùa trổ lộc xuân
hồ mênh mang sóng trải
quán Gió trơ vơ buồn
Ngồi tựa lưng vách gỗ
góc giò lùa năm xưa
lặng nghe tiếng dế cũ
dội vào đêm. Thật khuya
Dấu bùn trên hài nhỏ
lưu hoài một vết khô
người đưa tay phủi hộ
chỉ còn là giọt mưa.