Nhật Khánh

 

 

Thu Huyền Ảo

Chiếc lá đầu thu chớm vàng vội vã

Trời thu buồn cũng vừa chiếm hồn tôi

Không là mơ, nhưng sao tình thật lạ

Dấu môi xưa chưa phai hết ngỡ ngàng.

Ai đem kết mùa thu trong huyền ảo

Hiu hiu sầu như sắp sửa xa nhau

Bởi vì đâu, chợt nghe lòng bối rối

Vạn sắc màu tan vỡ ở xa xôi.

Nếu phải chi, đừng buồn hơn thu nhỉ

Mắt nhung cười đắm đuối giọt tình si

Nếu phải chi, được làm cơn gió nhẹ

Ở bên thu, còn mơ ước những gì ?

Tôi cũng hiểu là hồn tôi đang mộng

Nghĩa yêu đương chao đảo trái tim hồng

Với giai nhân hình như không duyên nợ

Nửa cuộc đời, vẫn chiếc lá thu phong.

 

 

Một Khúc Thu

Thu đến làm chi gieo nhớ nhung

Để lòng khơi dậy những xa trùng

Cũng mùa thu ấy màu tim vỡ

Nhuộm cả thu vàng đỏ lá phong.

Tình xưa, dấu tích hỏi còn đây

Những nét thơ ngây đã héo gầy

Đi tìm kỷ niệm mùa thu trước

Nào thấy được gì, con mắt cay.

Chiều nay, bến mộng ai ngồi đó

Ai dạo phím đàn rung mối tơ

Thiếu bóng người thương làm tri kỷ

Nên hồn rơi lệ ướt tình thơ.

Tự hỏi rồi đây một lúc nào

Lòng ta dịu lại những niềm đau

Giai nhân lại đến bên đời nhỉ

Để uống cho say những ngọt ngào.

 

 

Thu Vắng

Mùa thu đến, lá khởi vàng chưa nhỉ

Tình ngày xưa tôi còn nợ em hoài

Như dòng sông chuyện lòng còn mang nặng

Làm sao quên một hình bóng trong hồn.

Một ngày thu, em đi về bên ấy

Hạt bụi tình chợt làm đôi mắt cay

Còn những gì, chỉ là màu kỷ niệm

Thương nhớ ai từng giọt nắng đi tìm.

Một lần yêu, ngàn năm sau vẫn nợ

Đến bao giờ trả hết được tình nhau

Để trời kia không còn mang thương nhớ

Tôi với em như thuở mới ban đầu.

Mùa thu này, cũng buồn như năm trước

Dáng người thương xa vắng mấy thu rồi

Xác lá vàng rơi ngập lối đi xưa

Lệ chia ly, trên mi còn nóng hổi.

Tình ngàn năm, sao xa xôi quá đổi

Có khi nào em hiểu được tình tôi.

 

Thu Phai

Nhìn lá thu vàng theo gió bay

Người yêu đâu nhỉ vóc thu gầy

Bao năm, tôi đã hoài mong đợi

Cả khối ân tình vỡ đắng cay.

Nhưng nàng có hiểu tình tôi đâu

Để nỗi buồn rơi những giọt sầu

Để đêm nằm mộng mang thương nhớ

Để khối hồn tan xuống bể sâu.

Lắm lúc nhiều khi tôi ngẩn ngơ

Bên hàng hoa tím nghĩ vu vơ

Hỏi rằng nàng đã yêu chưa nhỉ

Nghĩ mãi tình tôi hóa dại khờ.

Tôi ước ngày mai được cưới nàng

Kết hoa tình ái khắp trần gian

Bao nhiêu mật ngọt đều thua cả

Môi của nàng thơm những dịu dàng.

Mới hay chớm mộng đã phôi pha

Không gặp lại nhau mấy năm rồi

Chiếc lá thu xưa thành kỷ niệm

Bài thơ hôm ấy vỡ làm đôi.

 

 

Nhớ Nhung

Vẫn biết người ta chẳng nhớ đâu

Ngoài kia sương gió lạnh đêm thâu

Mà sao ai đó đang ngồi khóc

Đôi má lăn dài những giọt châu.

Một ánh sao rơi xuống góc trời

Như tình người ấy vỡ làm đôi

Hôm qua mộng đẹp còn mong đợi

Nay đã tan thành sương khói trôi.

Một mảnh tình riêng, ngỏ với ai

Để vơi đi bớt nỗi ưu phiền

Để thôi không nhớ người xưa nữa

Để bóng hồn đi trong tịnh yên.

Và khúc đời mơ đã sớm tàn

Bến sông quạnh vắng chiếc thuyền nan

Hỏi cô áo trắng đang buồn đó

Có phải chưa quên mộng đá vàng.

Đã biết người đi không trở lại

Còn thương còn nhớ mãi làm chi

Sao không luyến tiếc ngày mai nhỉ

Thiếu nữ xuân kia có đợi chờ.

 

 

 

 

 

 

Trở về mục Đọc Thơ