Nhất Tuấn
Kỷ niệm buồn
Chúa nhật tuần nào anh cũng đợi
Âm thầm như những tháng năm dài
Chờ em nhiều lúc anh thường hỏi
Mình đứng hoài công để đón ai.
Ngày trước yêu vì... duyên số định
Cho nên ngang trái vẫn thương nhau
Bởi say mê quá em liều lĩnh
Ai biết yêu rồi... sẽ khổ đau!...
Từng chiều chúa nhật dặn nhau chờ
Chỗ hẹn, người ta... đứng ngẩn ngơ
Hồi hộp đón nghe từng tiếng máy
Nắng hồng làm thắm má ngây thơ.
Hai đứa sánh vai đi bẽn lẽn
Người xoăn tay, kẻ cắn khăn thêu
Sợ thiên hạ thấy nên thèn thẹn
Ngớ ngẩn làm sao lúc mới yêu.
Nhớ những ngày vui xem chiếu bóng
Họ thì mê mải với phim hay
Chúng mình mắt khẽ nhìn nhau trộm
Rồi đánh liều tay đan lấy tay.
Khung cảnh thần tiên anh nhớ mãi
Chiều mưa hai đứa rủ đi xa
Đến gian phố nhỏ dìu nhau lại
Trời đất này riêng một chúng ta.
Hoa bướm ngày xưa vỡ mộng rồi
Lòng anh mãi mãi vẫn đơn côi
Những chiều chúa nhật em không đến
Lạc lõng mình anh bốn hướng trời.
Hờn giận mà chi. Anh biết lắm
Yêu cuồng dại chỉ để mau quên
Hôm nay chép nối bài thơ cuối
Như kỷ niệm buồn gửi tặng em.
Xuân của chúng mình
Hôm nay bướm báo mùa xuân đến
Anh nhớ mùa xuân của chúng mình
Lòng lại mơ về thời dĩ vãng
Có trời sanh có bướm Trang sinh.
Ngày ấy... cả hai cùng dại khờ
Một trang tình sử đẹp như thơ
Có chàng trai mới hai mươi tuổi
Yêu một người em gái học trò.
Từ đó quen rồi thương mến nhau
Định rằng sẽ tính chuyện trầu cau
Thề nuôi một mối tình chung thủy
Và sẽ yêu cho tới bạc đầu.
Ngày ấy, xuân về em nhớ không
Anh ra vườn hái một bông hồng
Rồi cài lên tóc em anh bảo
Mừng tuổi cho em (vợ của chồng).
Ngày ấy, xuân về em nhớ chăng?
Rủ nhau hai đứa đi xin xăm
Ba năm xin quẻ xăm đều tốt
Ý Thánh thương đôi trẻ dưới trần.
Tám năm qua, mộng dở dang rồi
Chúa chẳng thương và Thánh dối người
Để đến bây giờ em phụ bạc
Nên xuân về chỉ thấy đơn côi.