Nhiên An

 

 

 

Bài thơ mười sáu

tôi giấu trong ánh mắt

một chút xanh của trời

tôi giấu trong mái tóc

một niềm thương chơi vơi

 

tôi giấu giữa ṿng tay

chút ngọt ngào cỏ lá

và giấu giữa bờ môi

màu phượng ấy không nḥa

 

tôi gom bao yêu thương

rải theo từng chiếc lá

xin một ngày b́nh thường

êm đềm tiếng tôi ca

 

xin một ngày dễ thương

thức dậy trong nệm cỏ

bước chân là hơi thở

của đất trời say hương

1986

 

Thật dài

ngày hôm nay

tôi bước một bước thật dài

để lại những yêu thương ở phía bên kia

không lật giở lại nữa

tôi sẽ quên hết

tất cả những ǵ của ngày hôm qua

 

tóc tơ

tơ tóc

hết rồi tơ vương

hết rồi tóc rối

hết rồi t́nh tôi

1989

 

Loài chim không cánh

tôi thấy t́nh yêu của tôi

lăn xuống vực sâu

bước chân chông chênh trên bờ, tôi nh́n theo

đến khi không c̣n thấy ǵ nữa

hàng cây trên đồi ôm mặt quay đi

nhưng không nghe ra một tiếng khóc

chung quanh chỉ có một sự lặng im

núi đá

 

tôi đưa tay ra,

những cánh phù du lơ đăng lướt qua

và bỗng dưng tôi thèm được ngủ

gối đầu lên hai v́ sao

ngày xưa có lần t́nh yêu đă thả vào mắt tôi

 

có con hoạ mi nghiêng đầu đậu xuống bên tôi hỏi nhỏ

tại sao loài người phải cần có t́nh yêu

trong khi loài chim chỉ cần đôi cánh

và một khoảng trời xanh

tôi bảo với chim bởi v́ loài người không có cánh

không thể tự ḿnh bay bổng được

nếu không có t́nh yêu

 

nhưng tôi đă không nói với chim rằng

có những t́nh yêu

vẫn có thể làm người ta rơi

 

rơi hay bay

có ǵ quan trọng?

rơi hay bay

có ǵ khác?

 

chim hoạ mi bảo tôi

thôi hăy ngủ

và tôi nhẹ nhàng nhắm mắt

trước khi cùng chim nguyện cầu

cho mọi t́nh yêu trần gian

đều có cánh

từ nay

 

sẽ không c̣n

sẽ c̣n không

một loài chim không cánh-

như t́nh yêu tôi?

1989

 

Tặng vật cuộc đời

tôi đến chơi với cuộc đời mỗi ngày

những ngày vui

cuộc đời mở rộng hai cửa

ôm hôn tôi

và lúc về, hai tay tôi mang đầy tặng vật

 

song, có những ngày u uất

cuộc đời không để tôi vào

cuộc đời bảo tôi hạy về đi

bởi v́ cuộc đời rất bận

và thế là tôi ra về ngay

không một lời

nằn ń

oán trách

bởi biết rằng đằng sau cánh cửa kia

cuộc đời tận tuỵ của tôi đang miệt mài

sơn phết nỗi buồn

thành niềm vui

để ngày mai đem tặng tôi

đầy túi

 

nhưng cuộc đời tội nghiệp ơi

em có biết đâu rằng

"dù sao

dù sao đi nữa

tôi vẫn yêu em..."

1996

 

 

Qua sông, một đêm

dốc xiêu, ngựa

mỏi

vó ṃn

thương người

nằm đứng chưa

tṛn giấc mơ

 

nửa đời chênh một nhịp thơ

hai vai đầy gánh

trăng xưa

trĩu ḷng

 

một đêm quảy mộng qua sông

sáng ra tỉnh giấc

chân không

xuống

đ̣

 

 

 

 

Trở về mục Đọc Thơ