Như Chi
Tháng Bảy
lười lĩnh ngày hè
nhớ sóng biển và hải âu
những lâu đài nhỏ
những chú c̣ng
se cát mỏi
mệt
Tháng Tám
nắng và nắng
mùa hè quyến luyến
mặt trời, mây và màu xanh
nhớ những cơn gió mát
Tháng Chín
dịu xuống bằng những sợi tơ mưa
tiếng chim buổi sáng nghe hớn hở
nắng khẽ khàng qua từng ngọn lá
chừng như khắp trời là mùa thu
dịu xuống bằng hơi sương
tấm ḷng của nước
có khi muốn khóc
v́ yêu thương.
T́nh Thơ
Nhớ một thuở mê người trên bục giảng
T́nh học tṛ đầy e ấp bâng khuâng
Tên người ấy viết đầy trang dĩ văng
Gọi bao lần c̣n vẳng măi âm vang...
Khi bảng đen phủ những lằn phấn viết
Hồn bay theo bụi trắng đậu vai người
Mơ mộng trẻ vẫn ngọt ngào tha thiết
Dơi theo từng gót nhẹ bước chân ai.
Ḷng hờ hững chẳng hay t́nh khờ dại
Tuổi hồng phai theo yêu dấu lặng câm
Thời gian đi chẳng bao giờ trở lại
Đếm tuổi đời trên tờ lịch tháng năm...
Có một lúc quá khứ về trĩu nặng
Khoảng đời xưa cuồn cuộn bước chân đi
Đâu nước biển mà nghe môi mằn mặn
Sóng trùng dương đưa lệ rớt qua mi.
Vẫn c̣n thấy mắt ai qua kính trắng
Ánh nh́n nào làm đắm đuối ḷng thơ
Chiều xưa ơi bóng người ngiêng dáng nắng
Ngày xanh trôi không tiếc nỗi mong chờ...!
Thái dương
Lén giấu nắng
vào một ngăn
đem cất
Chờ đêm khuya
se sẽ
giở ra coi
Dẫu tia sáng
đă theo ngày
đi mất
Trong tim em
vẫn nguyên vẹn
mặt trời