Phạm Cao Hoàng
Bờ Đá, Những Bông Hoa Trắng, và Mưa
Anh gởi em một chút tình xưa
bên bờ đá đầy bông hoa trắng
thấy gì không, trên bến sông kia
có phải mưa đã mù và mây lãng đãng
Nhớ gì không hỡi con đường lá ướt
chiều thôi mưa anh đợi em về
nay anh thắp chút tình xưa đã chết
chiều thôi mưa nghe gió rũ lê thê
Nhớ gì không hỡi nón che nửa mặt
chân ngập ngừng khua guốc se lòng anh
nay anh với cõi đời rách nát
chiều nghe mưa rượu uống một mình
Anh vẫn dặn lòng sẽ không buồn nữa
dù mùa mưa này em chẳng đến thăm anh
nhưng hỡi ơi, giữa đời nghiệt ngã
lòng anh đầy tiếng hát em chim xanh
Anh vẫn nhủ thầm, này ly rượu cuối
uống âm thầm cho vỡ trái thương đau
nhưng tóc em bay trong men rượu đắng
thì làm sao anh đập vỡ cơn sầu
Ôi bờ đá xưa và những bông hoa trắng
buồn một mình nghe mưa chết trong lòng
buồn một mình lang thang trên bờ vắng
chút tình xưa, em còn nhớ gì không?