Phạm Cây Trâm
Bìm bịp kêu chiều
Chiều nghe bìm bịp ven rừng
Buồn con nước lớn, lưng chừng trắng sông
Nhớ ai nay kiếp phiêu bồng
Miếng trầu thuở ấy vẫn nồng thắm môi.
Chiều nghe bìm bịp ven đồi
Đau con nước xuống cút côi giữa trần
Phận hèn. Chí cả. Trầm luân
Nợ đời còn đó quẩn quanh máu trào.
Chiều nghe bìm bịp ven ao
Đau hàng dậu ngã, bìm vào trời xanh
Nhục vinh. Hưng phế. Lợi danh
Trăm năm thoáng chốc mãn phần hư không.
Chiều nghe bìm bịp ven sông
Vọng phu hóa đá, thờ chồng Nam Xương
Quê xưa, chuyện cũ đoạn trường
Thủy chung khắc cốt, đau thương tấc lòng.
Ta từ thân thế lưu vong
Hồn xiêu, phách tán nửa vòng chia xa
Xuân về máu nghẹn, lệ sa
Đau ơi, bìm bịp quê ta kêu chiều.
(Xuân 2001)
Nhớ quê
Suốt năm thơ vớ vẩn
cùng bạn rượu say mê
giật mình nghe năm hết
buồn chất ngất, tái tê...
Ráng gỡ tờ lịch cuối
chưa hết đời xa quê
soi gương thấy tóc bạc
trắng lấp lối quay về.
Sực nhớ rượu bạn tặng
rót uống say hả hê
bên ngoài mưa gió lạnh
nghe ai lo Tết về.
Ta mười năm viễn xứ
tròn mười năm nhớ quê.