Phạm Chung 

 

 

 

 

Môi Em Nở Bốn Mùa Phượng Hồng

Em có đùa giấu mùa phượng của tôi

Qua trường xưa không thấy hoa phượng nở ?

Ve sầu ngẩn ngơ quên bài hát cũ

tôi ngơ ngác buồn đứng ngắm mây trôi.

 

Em có thấy khung trời ngoài song cửa

Mây bay qua tụ, tán ở phương nào ?

Có bao giờ em quay nhìn quá khứ

góc tim nào mây tụ chút xôn xao ?

 

Mùa Thu Sài Gòn buổi sáng mây giăng

những góc phố vẫn còn nguyên kỷ niệm

Và buổi sáng Em tô hồng môi thắm

Phải Em đùa giấu phượng ở môi ngoan ?

 

 

Trên Đỉnh Đèo Hải Vân

Xe lên dốc thở nhọc nhằn

Ta leo dốc tháng năm buồn/vui qua

Lên cao ngắm cõi ta bà

Trên, vân cẩu; lũng, sương là đà buông.

 

Đường nghiêng, đổ dốc về trần

Chiều nghiêng, nắng vỡ ra ngàn hạt sương

Đời nghiêng, một cõi vô thường

Ta nghiêng/ ngả vẫn yêu thương cõi đời.

 

 

Mắt Tím

(tặng ÁiKhanh)

Áo người tím mỏng sương, thu

vàng. Ta lá biếc ngẩn ngơ. Hạ hồng

nắng nghiêng ẩn giữa mắt trong

gió nghiêng giấu một nụ hồng bên môi

 

Người về tóc xõa ngang vai

để ta lạc giữa ngược/xuôi dòng tình

và trăm năm, một cõi riêng

vẫn, nơi trú ẩn, oan khiên, mắt người.

 

 

 

 

 

 

Trở về mục Đọc Thơ