Phạm Hồng Ân

 

 

 

Trăng

Muốn khuấy hư không
Tìm bóng nguyệt
Vầng trăng rụng mất...
Một trời xa.

Ba mươi năm
Đứng
Trong đời huyệt
Em bật cười vang
Ký ức ta.

Tiếng cười xé rách
Trang thiên sử
Dội nát lòng nhau
Những áng thơ.

Thương em
Ta uống tàn đêm rượu
Để nhốt trăng vào đáy
cốc khô.
(Thiên Cổ Bùi Ngùi)

 

 

 

 

 

Trở về mục Đọc Thơ