Phạm Quang Trung

 

 

 

 

Tháng Giêng và em

em-tôi gọi-tháng Giêng mềm ngọn cỏ
tôi nằm nghe hoa nở cánh đơn sơ
tiếng chim hót dậy thanh xuân thuở nọ
có em xưa thay áo mới mưa hồng

em-lời gọi-gió mang trầm hương tới
tôi đê mê trong giấc ngủ b́nh yên
và như thế mùi em thơm ẩm ướt
từng mưa xuân từng sợi nhỏ không rời

em-ngồi đấy-sáng nay ra cổng mở
đă huy hoàng đă lộng lẫy ô hay
tôi choáng ngợp sắc hương mùa hoang dại
nhấp giọt sương ngỡ uống cả thiên đường

em đến nhé tôi chờ bao khoảng khắc
sẽ iên vui như lời chúc b́nh an
tháng Giêng tṛn trái chín ghé rặng c̣n
đê mê măi hồn ch́m trôi lăng mạn

em-tiếng hát-nhớ rồi từ buổi nọ
rủ nhau leo phố núi hái nụ mơ
em đâu biết ra về rồi bỗng nhớ
chuyện ngh́n năm có thật lạ không tường

em-tôi gọi-tháng Giêng căng ngực áo
tôi nằm nghe hơi thở nhẹ chiêm bao
đừng lay thức một mùa xuân nguyên đấy
để tôi say em nhé giấc xuân đầy

em-hoa chớm-mùa tương tư trao gửi
tôi mang theo hành trang có bao nhiêu
là buổi sớm là cánh hoa nho nhỏ
là tiếng cười rộn thức cơi hoang liêu

em-dấu lặng-tôi trầm ngâm quán vắng
chén rượu xuân đầy mới đă vội say
bỡi em đến tặng ban mùa nhan sắc
chao ơi tôi ngồi thổi mộng lên trời

 

Buồn ga nhỏ

về thôi ta với nhành hoa gửi
khô giọt máu hồng phai sắc loang
bàn tay khăn vẫy phương trời nọ
ta ngóng đường chim mỏi cánh xa

thơ t́nh dăm lá nằm phênh cửa
gió lốc lên chiều tan tác thôi
mối duyên đâu tá c̣n phiêu lăng
nơi bến đ̣ xưa vắng con thuyền

nhanh chân kẻo muộn hoàng hôn xế
núi thắm bạc đầu mây trắng chia
tiếng chiều hờn dỗi hề ly biệt
phút cuối tầu đi c̣i năo nề

về thôi tay vắt vầng trán gọi
gọi mớ tên người đă quen quen
giật ḿnh ra rót trà sen nguội
mới biết trời đêm vội lên đèn

ngày xa xưa ấy c̣n in giấy
trang bút rỏ dài nét cong cong
mầu yêu dấu chớm mầu mực tím
của thuở yêu người thuở dạo rong

ngày mai không thể c̣n nguyên măi
gắng gượm môi cười dầu chia phôi
sân ga tay vịn sầu không nói
có cánh hoa vừa rơi đơn côi

 

Thấy ta là thác đổ

đêm nằm mở ngó bàn tay mộng
đường chỉ nhánh sông trôi mênh mông
thuyền xưa ai động ṿng nước mở
một cơi ưu phiền không đợi trông

đợi người thuở nọ bên hồ trắng
chờ bóng trăng soi giấc ngủ quên
chờ dăm con nước ngờ vực đến
xoá vết ghi mờ có đôi tên

khi không soi thức ra sân lắng
chiếc là gửi về hạt sương gieo
chạm mê tâm thức chao tà áo
đuổi bắt mùa xưa đă bay vèo

chiếc diêm đánh sáng khung trời nhỏ
soi rỏ đầu tay ngón tê sương
thả trong bóng nguyệt ṿng xanh biếc
sợi khói ngh́n trùng trói yêu thương

chong đêm mắt mở ḍ t́m khắp
chốn nọ trần ai có mấy khi
người về hạc trắng gầy hư ảo
mờ cuối chân mây ước mơ ǵ

bao năm xa cách ḷng viễn xứ
nhớ chuyến viễn hành buổi tiễn đưa
bao nhiêu mơ ước nằm yên đó
từng mảnh đời phơi úa nắng mưa

có khi ngồi ngó đời lặng lẽ
sợi tóc nào rơi giăng tuyết sương
bàn tay mở đón mầu kỷ niệm
ô lạ kỳ chưa chỉ hoang đường

tiếng đêm động thức thầm th́ nói
nhắn nhủ đường về c̣n xa xôi
chân ai nhẹ quá ngoài ngơ tối
ḥ hẹn mơ hồ thoáng mơ thôi

 

Nhốt nắng

Gửi em
một hạt nắng trong
hôm qua ta nhặt giữa đồng cỏ khô
ra về đừng nói chi mô
sáng mai mở nắng
lại tô má hồng

Mai kia
em bước theo chồng
trả ta hạt nắng mênh mông nhạt mầu
đem về ủ giấc mê sâu
đem về
nhốt nắng
nắng sầu biết đau

 

Hồ nguyệt

mời nàng nhé đêm triều nghi khép lại
những hân hoan lấp lánh ở non cao
ta trộm hái duy v́ tinh tú nhất
cài tin yêu lên tóc búi xuân đào

lụa tơ nơn trinh nguyên làn sương trắng
đường trăng êm e ấp sóng chiêm bao
nhẹ nhàng thôi cung nguyệt lẻn mơ vào
hồn ngây ngất say đất trời điên đảo

mời nàng nhé lắng cung đàn nhạc dạo
khúc trần gian suối biếc thả âm rung
đừng bỏ trôi lời ân ái đă từng
đừng đánh vỡ chuổi ngọc tuyền hư ảo

sân nguyệt trống ngựa hồng đà chờ đợi
đeo lưng thôi g̣ thúc sóng mau mau
ta qua thác vượt ghềnh len hẻm suối
đạp lên trăng vó ngựa lướt đi vèo

mời nàng đến bến hồ trăng lạnh lẻo
sưởi ấm mơ môi dấy mộng mê hoang
thân ngà ngọc ơi sắc hương iểu điệu
giữa mùa trăng nàng ạ sáng huy hoàng

ơi trăng mới xuống chân đồi lăng mạn
xô ta rời vào vũng sáng vô biên
nàng nàng ơi đừng đánh thức mơ huyền
cho ḥ hẹn c̣n nguyên từ kiếp trước

 

Diễm

em soi nến đường hoa đăng anh đến
giữa nguyệt cung trăng nấp thẹn trong mây
có xa lắm nẽo về mơ Từ Thức
một hôm qua mà măi măi quên về

em mở cửa hương trần gian bến tục
giữa mùa hoa thổn thức bóng tiên nương
anh lần mở run run trang cổ tích
nghe em cười trong vắt tiếng tơ vương

em ngồi đấy hiên nhà trăng lộng lẫy
ra nhặt hoa gom kết mối duyên sơ
hăy tựa sát vai kề môi đắm đuối
hồn si mê tan vỡ cả đôi bờ

em nghiêng sóng mắt khuynh thành mỹ lệ
rượu năm xưa hoàng đế vọng giai nhân
hăy trao tặng như lần đầu em nhé
cho đêm trôi đêm dậy thức ân cần

em hương phấn phủ trùm sương mê muội
dạo cung say t́nh tứ nét khuê văn
anh sẽ đến như bao lần chưa hẹn
mà nao nao như trai trẻ đôi lần

em thư thả mở ṿng cung kỳ ảo
của trăm hoa ngh́n tinh tú bao la
v́ em đấy cỏ cây xao xuyến lạ
từng cánh run-run quá ạ vô thường

em soi nến soi anh soi tất cả
những thành xưa đền quách cũ rong rêu
bỗng ngời sáng vó ngựa chàng kỵ mă
vào kinh đô trao tặng đoá hoa người

em lưng ngả cỏ mềm say giấc biếc
và rồi đêm bất giác biết tương tư
then cổng khép hững hờ lời tâm sự
lẻn vào em rất nhẹ-nhẹ mơ hồ...

 

Thạch thảo

hiên cổng đă mở ra nguồn ánh sáng
nhè nhẹ thôi chân chạm gót thời gian
giây rung động từng ngọn tơ đắm đuối
và dường như hoa cỏ biết yêu đời

nghe-tôi lắng-hơi thở mùa hoang dại
bỗng trôi đi hồ điệp trắng lang thang
chiều đó ư hẹn mầu nắng muộn màng
làm ai thẹn hồng nhan đôi má thắm

từng con chữ nối theo ngh́n nỗi nhớ
bài thơ ghi đánh dấu buổi hồn nhiên
em qua đó đánh rơi hoàng hôn đỏ
những phiến sầu như thế biết tư riêng

hiên cổng đă rêu phong bầy sỏi đá
giữa trống không lại nhú phút hồi sinh
ồ sao lạ đâu ngờ giây yên tịnh
một nụ hoa khai mở đoá iên b́nh

hăy ngồi lại trong chiều này nắng lụn
hăy mở ra lời ca tụng trần gian
hăy tháo mở từng cúc mơ lăng mạn
hăy hân hoan từ độ biết yêu người

và như thế em rồi về xa lắm
con mắt sâu dơi ngó suốt đam mê
mầu t́nh ái c̣n nguyên tà áo lộng
trăm năm dư c̣n động măi tư bề

em-tôi mở-bàn tay nguyên thạch thảo
cánh nào bay cánh nào ở phân đôi
đâu dám hẹn với đời dăm câu nói
mà môi xưa lại hé một nụ cười

 

Quán biên thùy

mưa lên quán dốc chiều biên ải
lạnh ướt chiến bào buồn nổi trôi
giáo gươm tráng sỹ hề dâng tạ
hẹn với hồng nhan giấc mơ về

đỉnh trời tây bắc hờn chiến mă
hí lộng ngàn xanh mây trắng cao
quay lưng ngoảnh lại mầu non nước
xa măi trùng khơi khói sương mờ

 

Cho dài thêm chút đêm

buổi sáng không tiếng chim
ngoài hiên chưa dấu nắng
cánh hoa tim tím mềm
c̣n khép đoá tịnh yên

như anh vờ đi lạc
trong mơ em nhẹ thôi
đừng lay thu thức dậy
cho dài thêm chút đêm

 

 

 

 

 

 

 

Trở về mục Đọc Thơ