Phạm Thị Ngọc Liên
Lục bát tưởng nhớ
Lá vàng rụng giữa ḷng tay
Dấu chân người ấy
Thềm này
Đă xa
Ngập ngừng
Nhịp vơng dưới hoa
H́nh như gió cũng xa nhà
Lâu năm
Trăng khuya dỗ giấc
Em nằm
Có ngh́n giọt lệ lặng thầm
Tiếc nhau...
(Saigon, 2001)
Ngày qua
Chúng ta càng ngày càng thêm khách sáo
em cám ơn anh anh cám ơn em
con chim họa mi trong đêm hốt hoảng
bởi đốm sao băng rụng xuống chân thềm
Chúng ta càng ngày càng thêm xa xôi
anh đang ở đâu anh đang làm ǵ
một nửa mặt hoa em dần héo úa
đêm càng dài thêm như đêm góa bụa
Chúng ta càng ngày càng thêm tách rời
trái tim xa lạ dẫu ngồi bên nhau
vơng t́nh chao nghiêng và em rớt xuống
vơng đời chao nghiêng và anh lên cao
Chúng ta càng ngày càng nhiều ảo vọng
về kỷ niệm đẹp về điều lăng quên
giọt nắng trên tay vẫn c̣n ấm nóng
vội vă cầu xin thấy mặt trời lên
Chúng ta càng ngày càng nhiều hoang mang
những điều đúng sai những điều lờ lững
t́nh yêu thánh thiện - dối gian - phàm trần
mỗi một giọt máu mỗi hồi chuông rung
Chúng ta càng ngày càng vào vỏ ốc
anh giấu tim anh em giấu tim em
giấu hạnh phúc cũng như bất hạnh
tự bào ḿnh ṃn thêm ṃn thêm
Kỷ niệm nhiều khi chỉ là giấc mộng
Kỷ niệm nhiều khi như lưỡi dao đâm...
(Saigon, 2000)