Phạm Việt Cường
Thơ tình năm 86, viết muộn
tiếc chi héo úa hết tự bao giờ nụ hoa thềm xưa
quãng đường em đi qua mỗi ngày - lệ ứa
lá vẫn rơi êm đềm như chưa từng chia xa
nắng phố bùi ngùi mười mấy năm thất lạc
tiếc chi trôi nổi tìm nhau qua nhiều mùa gió dữ
những bức thư ướt nhòa nước mắt quê người
nghiến răng quên đi lời hẹn hò ở Prague
tín hiệu bão giông không níu gọi được nhau về
tiếc chi không ngăn nổi triều hôn mê cuốn xoáy
tháng lụn năm tàn kinh hoảng thanh xuân
khàn đục quá chút âm hao ngoài bóng tối
nên chẳng dành dụm nổi mình trong trẻo mối tình
tiếc chi khi run rẩy ôm nhau và chia tay lần nữa
không kịp phút giây nào bước sang góc đời riêng
từ tốn ném rải xuống mênh mông biển lớn
rồi nhìn gió cuốn tàn tro hai trái tim buồn...