Phan Bá Thụy Dương

 

 

 

 

Ngày về An Hữu

Từng cơn mê đắm run theo gió

đậu gót chân sen em mỹ miều

khe lạch nào say quên tình tự

nên hồn rêu đá cũng đìu hiu

 

Có phải hôm kia,

em chèo ghe độc mộc

vượt kinh đào tìm bến yêu thương

em có khóc khi ta lỗi hẹn

em có hờn bông súng pha sương

 

Có phải chiều nay em chải tóc

cho chim đắm đuối rũ nhau về

có phải chiều nay hoa kết mật

làm bướm chập chờn lạc hướng quê

 

Có đôi chim mía thơm hương lúa

ríu rít bên giàn bông thủy tiên

bởi áo em hồng,

lung linh dãi lụa

nên ta mơ màng,

khao khát đêm đêm

 

Từng cơn mê đắm như giông bão

cuốn hút càn khôn qua bến xa

ta quay quắt

trong điên rồ loang máu

xin mây hôn nửa ánh trăng ngà

 

Rồi mai, rồi mốt, rồi sau nữa

cuộc hẹn trăm năm có vẹn thề

con nước phù sa lồng sắc nhớ

lãng đãng tinh cầu nắng ủ ê.

(Bắc Mỹ Thuận ngày dừng quân 66) trong tạp chí Thời Nay

 

 

Lời ru

xin em đừng nhìn mây bay

hỏi thăm đường đến thiên thai lối nào

 

lời ru theo gió bay cao

tình yêu mình cũng dâng sầu đó em

 

chân anh mệt mỏi đi tìm

mùa Xuân và cánh bướm đêm lạc ngàn

 

 

Tiếng hát

kìa lòai chim lạ dấu chân

tuổi thơ cùng với cát vàng đã đi

 

mời em từ giấc ngủ về

đời chưa trang điểm bên kia trời buồn

 

này em trái chin nụ hôn

cho em tròn mộng nuôi tương lai mình 

(trong tạp chí Gió Mới 61 với bút hiệu Thùy Dương)

  

 

Trên nỗi tình người 1 

mùa mưa lần trước tôi đem đơn vị

đến tiếp thu vùng đất nhỏ điêu tàn

lối hẹp làng em lầy lội dấu chân

những mái tranh nghèo ôi sao cô tịch

 

vườn chuối bỏ hoang cỏ lên xanh biếc

ruộng lúa bom cày

đạn phá đêm đêm

trăm gian nan, thống khổ với truân chuyên

người người chỉ nguyện cầu trong buồn não

 

em thong thả ngồi bên sông giặt áo

mặc gió chiều hôn lên mái tóc thề

để nắng vàng mờ nhạt khói thôn quê

cất tiếng hát ru hồn bông súng nhỏ

 

9 con rồng phun nước phù sa đỏ

rẽ nhánh phân đôi sông Hậu, sông Tiền

em đang chờ hay đang mộng thiên duyên

cho tôi nắm một bàn tay trắng mượt

 

em gái quê sao dịu dàng tha thướt

mắt nhung huyền và môi má như son

tôi ngẩn ngơ nhìn trên chiếc thuyền con

muốn sang bến nhưng ngập ngừng bánh lái

 

em mỉm cười chào người xa mới tới

chợt thẹn thùng ôm áo mỏng quay đi

tôi trông theo chẳng biết nói năng gì

chỉ thấy rỏ hoa lòng đang nở rộ

 

đời chinh nhân

tôi đến rồi đi đó

bỏ lại sau lưng

bao nỗi nhớ niềm thương

mùa mưa năm nay sao bổng lạ thường

tôi trở lại mà lòng nghe trống vắng

 

chiều bên cầu cuối Thu nghe lành lạnh

em gái quê đã ra tỉnh học rồi

chiếc xuồng con xuôi ngược một mình tôi

ngắm mây tím hòang hôn trong lặng lẽ

 

sao em chưa về chăm nom vườn bí

nhặt hái nương dâu trái mộng vừa tròn

xin cát mềm cho em nhẹ gót sen

đi thả hương nồng

lên hoa đồng nội

 

mùa mưa năm nay gió lồng phơi phới

nên tôi biết buồn

tôi biết bâng khuân

đường nhân gian ai dõi mắt hòai mong

và gặp gỡ làm chi thêm nhung nhớ

 

quần chiến trận tôi còn vương lau cỏ

cố ngủ vùi trong quên lãng sơ nguyên

mưa – mưa lên, cho rũ hết ưu phiền

hồn tôi đó

đớn đau trên tháp mục

 

em có về cũng xin em đừng khóc

dừng thiết tha đếm, đợi lục bình trôi

chim nào bay cao ngút tận lưng trời

sõai cánh bạc u ơ lời hờn dỗi

 

hồn tôi đó -

lòng cỏ may phất phới

dật dờ trên sóng nước đắm trong sương

CaiLậy 67

[tựa cũ: Lời Gọi Cỏ May, trên bns CSCH 67]

 

 

Trên nỗi tình người 2 

tạ từ em với sương mai

anh lên tay súng cất lời hô quân

 

tàu đi sông nước chập chùng

nẻo quan san đó gian truân đã chờ

 

trước sau cờ rợp bóng cờ

ngòai kia chiều ráng nắng mờ hắt hiu

 

em về mây gió trôi theo

nhớ nhau ?

thôi cũng chắt chiu khiếp này

 

bên anh đạn réo tên bay

trăm binh đao với tháng ngày bỏ quên

 

quê mình còn đó không em

cho anh ấp ủ trái tim ngọt ngào

Mỹ Tho, Tết Mậu Thân

[tựa cũ: Khi Anh Rời Gò Công Về Khu Chiến, trên Tiền Phong 69

sau đăng lại trong tuyển tập Đầu Gió do Hội VNS/QĐ ấn hành]

 

 

Trên nỗi tình người 3 

em về

bủa mộng chim bao

chân di vàng đó

đã sầu lên chưa

 

nhịp guốc đều -

tiếng lá đưa

làm chim lạc lối

ngu ngơ giọng buồn

 

đâu là

mây tím tơ vương

hòang hôn chưa khuất

sao sương mịt mờ

 

trót trao tay -

lỡ hẹn hò

chiếu chăn vừa thắm

ai ngờ chia xa

 

em về xõa tóc gió qua

ai đong thương nhớ thiết tha bao giờ

 

lưới tình

vướng mắc dây tơ

còn chăng vọng ước

ngọai ô đêm vàng

 

gọi hồn – hồn đã ly tan

hỏi trăng –

trăng cũng mơ màng đó em

 

biết ai đan áo bên rèm

mà như lệ nhỏ

trong tim bồi hồi

 

[ nắng chia nửa bãi chiều rồi ]

sao còn lưu luyến phương trời xa xăm.

 tựa cũ: TNTN trong TN 62 với bút hiệu ThùyDương

năm 71 đăng lại  trong tb Định Mệnh với tên TNTN 3 ]

 

 

Trên nỗi tình người 4 

cho Lá Thắm

 

mấy ngàn dặm hai khung trời cách biệt

em một phương

và ta ở một phương

trăng tuyết ở đây sao cũng dị thường

như khơi động nỗi niềm người viễn xứ

 

lỡ mai mốt

em về qua xóm cũ

- ta lạc lòai từ thuở dấy đao binh

đường xưa em đi cô lẻ một mình

ôm khắc khỏai thẩn thờ trong dư ảnh

 

mưa bên ấy

chắc làm em thấm lạnh

gió Hạ buồn

có làm tóc em bay

trời đất mang mang sông bể vơi đầy

ai đếm được con nước ròng - nước cạn

 

thôi nhé em -

góp chi từng sợi nắng

nuối tiếc gì

bụi khói đã trôi xa

nhớ nhung nào năm tháng chẳng phôi pha

mà chợt khóc –

chợt cười trong ảo mộng

 

đốt lửa lên em –

hâm thêm rượu nóng

để mình say quên bão táp vô tình

sao mắt em buồn như giọt sương đêm

tìm bàn tay –

bàn tay chưa đủ ấm

 

biết về đâu ta nửa đời phiêu lãng

dấu u tình trong cổ mộ hoang sơ

có còn chăng

bèo bọt với mây mờ

và ủ ấp bóng người trong lặng lẽ

 

sóng biển hởi -

xin vỗ về thật nhẹ

cát vàng ơi –

thôi xóa dấu hài hoa

sỏi đá nào dòng nước đã trôi qua

sao hiu hắt muộn phiền như rêu cỏ

 

gác chuông Bắc ta treo hồn trên đó

đợi em về hong tóc gọi đêm Thu

cho mưa nguồn giăng lá thắm sa mù

rồi em cất tiếng

ru ta ngàn kiếp.

 

 

Trên nỗi tình người 5 

Cơn gió thổi mộng hồn bay lã bóng

Trời hoang vu mấy độ phủ hồn em

Ôi mắt ngọc của ngày xưa hiển hiện

Ta thiên thu thao thức giữa đêm huyền

 

Sao thương nhớ những nụ sầu giông bão

Sao u tình dằn dặc suốt canh thiêng

Ta mệt mỏi ghi vào trang giấy máu

Nụ hôn đầu trong ký ức trinh nguyên.

 

 

Liên khúc vô thường

 1. 

Đốt công án vất kinh thư khải ngộ

Theo đường trăng,

trăng khi tỏ khi lu

Tìm người hiền nơi thâm cốc âm u

Thỏng tay vào rừng giả làm ẩn sĩ

 

Giòng sinh mệnh

chừng nhuộm màu chướng khí

Bến nhân gian ai quán niệm vô thường

Hành trình xa ngựa đà lỏng dây cương

Trên vách núi chân dung in mờ tỏ

 

2

 Ném công án chôn kinh thư bất ngộ

Nương sông ngoài biển cả tới an nhiên

Nửa u hoài nửa chợt nhớ chợt quên

Bỗng tan tác cùng tiên thiên tự ngã

 

Tay huyễn hoặc đề lời thơ trên lá

Hồn xanh xao vọng tưởng chốn tang bồng

Người đâu rồi,

người đâu rồi sao tịch mịch hư không

Hương dạ thảo đang chớm mùa khai mở

 

Hủy công án buông kinh thư giác ngộ

Vào chợ đời ảo mỏng phất phơ bay

Buị khói mê man

chênh chếch nắng gầy

Lời phố thị chập chờn như ảo giác

 

Ta là ai -

ta là ai sao tâm linh ngơ ngác

Người là ai -

người là ai mà sắc diện mơ hồ

Rượu độc ẩm hề chân lạc loài đưa

Mây biến dịch mưa chắt chiu giọt nhỏ.

 

 

Tình khúc nếu mai em về

 

1.

 nếu mai em có về xóm biển

thả gió về trời cho mây bay

bên con suối ngọc mơ màng ngủ

cho tóc em nồng hương cỏ may

nước mắt mẹ -

có rơi dài đêm tối ?

nỗi niềm cha –

còn u ẩn tháng năm ?

em - em đó sầu dâng mấy độ

ngóng trăng suông và lạnh chỗ nằm

 

2.

 nếu mai em có về quê cũ

đánh thức dùm tôi nhánh ô môi

đang rực rỡ vàng bên song cửa

với giàn bông giấy đắm sương mai

có băng qua bãi,

băng qua suối

theo tiếng thì thầm trong khói mưa

mặc gió hững hờ rung tà áo

đã quên sầu,

hết xót xa chưa

 

3.

nếu mai em có về xóm biển

hãy thắp dùm tôi mấy nén nhang

cho bạn bè trên đường bỏ xứ

lỡ trầm mình dưới đáy đại dương

thắp thêm nhiều nén trên bia mộ

cho thân bằng quyến thuộc anh em

đã ngã gục qua lằn tên mủi đạn

thủa chiến chinh chia cắt đôi miền

 

4.

 nếu mai em có về quê cũ

đọc lại tình thư đã nhạt màu

mà dư lệ đã lem nhòa trang giấy

với muộn phiền chất ngất lao đao

đò qua xóm vắng ai xuôi ngược

có chở đầy trời thương nhớ không

mộng hồn nào vấn vương tóc rối

gót thiên di em có động chiều hồng ?

 

 

Tưởng niệm Hoàng Trúc Ly 

bụi trần rũ áo phong sưong

mà người nay đã hà phương thăng trầm

rượu nồng tưởng niệm cố nhân

ngàn chung cay ngọt một lần từ ly

 

hỏi người - người đã bỏ đi

nằm trong đáy mộ có gì nhớ thương

tóc bồng nẻo vắng cô đơn

một thân trầm khuất u hồn lạnh mê

 

người xa chưa lạc lối về

sao hiền hữu chẳng chờ nghe đôi lời

ngủ yên Hòang Trúc Ly ơi

chuyển thân hóa kiếp đời đời cuồng say

 

rượu thơm còn một chút này

cùng ta với Kiệt* vui vầy đêm thâu.

 Saigon 04/04

[* TrầnTuấn Kiệt]

 

 

Uyên nguyên 

cánh hạc nào bay trong triền nắng sớm

tiếng hót xa xăm

như tận cõi trời

sao u trầm chất ngất khách thiền ơi

xin nhẹ bước trên lối mòn tỉnh lặng

 

rừng cô tịch có gì đâu tra vấn

lửa chân như có đủ ấm linh hồn

đất bùn nào còn in lại dấu chân

tâm vô niệm đường xa gần đi mãi

 

có phải người đang quay về bến đợi

gom lá vàng gỗ mục dưới trăng trong

về đi thôi,

đêm buốt giá mênh mông

áo nâu mỏng sao che mưa đỡ gió

 

chim thức giấc cất lời ru thật lạ

ai phong trần qua mấy độ truân chuyên

thấy gì chưa

tự ngã với uyên nguyên

hay ngần ngại chia xa lòng thung lũng

 

từ tiềm thức đã lạc quên long trượng

đâu đây chừng thấp thoáng ánh vô ưu

thiền khách này -

thiền khách đã về chưa

xin trả lại cho ta quê, tình cũ

 

 

Trên đồi Ngọc Bích 

ở đây rừng lá xanh màu

lặng nghe chim hót ve sầu thở than

cỏ hoa chừng cũng mơ màng

riêng hồn ta với mây ngàn lãng du.

 

 

Ý xuân 

Em đi tóc xoã

trong sương khói

Vạt áo

chập chờn theo gió bay

Có phải hương

hoa đồng cỏ nội

Gọi bướm ong về

tắm nắng mai

 

Là lan -

là cúc đang khoe sắc

Kẻ lá

cành cây cũng rộn ràng

E ấp gì sao em cúi mặt

Sợ chúa Xuân ghen

má môi hồng ? 

 

 

Trong cõi an nhiên 

nước sông trôi mãi bao giờ mỏi

ta có còn gì để luyến thương

sắc diện bơ phờ râu tóc bạc

lặng lẽ rong chơi cõi phiêu bồng

 

đôi khi chạnh thấy lòng xa vắng

một vạt nắng chiều -

một áng mây

cũng đủ cho hồn êm ấm lại

giữa phút mê cuồng, giữa cuộc say

 

túi rượu vẫn đầy ai tri kỷ

người đến -

người đi cũng nhạt nhòa

ta như chiếc lá thu khô úa

như chim lẻ bạn lạc đường hoa

 

núi cao lũng thấp rừng hoang phế

nhạc ngựa bò vàng khuất nơi nao

nào ai thấp thóang bên bờ suối

nhặt bóng trăng tàn ướp cỏ đau

 

trong chốn mơ hồ u tịch đó

thỏang nghe dìu dặt tiếng tiêu buông

ta đi trong gió trong mưa lũ

tìm chút an nhiên,

mộng bình thường.

 

 

Lời gởi cánh ô môi

 

có phải chiều nay bên ấy

ngoài trời đang chuyển cơn giông

em buồn khi sắp lập Đông

nên lòng càng thêm hiu quạnh

 

giọt mưa nào không ướt lạnh

ướt lạnh môi má em chưa

con đường nào rợp bóng dừa

cho em bềnh bồng suối tóc

 

cây trái nào đang kết lộc

để em hái cúng trăng rằm

mùa lúa vào độ cuối năm

chắc thu gặt nhiều hơn trước

 

căn chòi mát bên hồ nước

ngày cũ anh thường cắm câu

thường dìu em qua nhịp cầu

nhịp cầu tre vào đầu ngỏ

 

3

quê mình - ôi quê mình đó

là của anh và của em

chiều chiều cha cắt bông sen

đem lên chùa dâng lể Phật

 

con đường nào vương dấu cát

dẫn về xóm Động chùa Hang

rồi anh sẽ về Liên Hương

đưa em lên thăm đồi Gió

 

ngắm ráng chiều đang rực rỡ

vờn bóng mát dưới trăng thanh

biển mẹ - biển mẹ trong lành

êm êm như lời em hát

 

cho anh rung từng phím nhạc

với cung đàn cũ nồng nàn

bây giờ em còn tiếc chăng

lãng quên hay thêm hoài nhớ

 

ôi nụ hôn đầu bở ngở

như lần hò hẹn trao tay

em ơi mùa Đông bên này

bốn bề mây giăng tuyết phủ

 

buốt lạnh tim người lữ thứ

buồn thân phận kẻ xa nhà

hơn mấy mươi năm trôi qua

chưa một lần về cố lý.

 

 

Bên hồ câu tuyết

ta ngồi đây

một mình câu tuyết

tuyết tả tơi bay

gió lạnh lùng

 

hồ ảm đạm

buồn bên cành liễu

nổi chìm bóng lẻ

trước mông lung.

 

 

Đêm trên bãi Cà ná

Dường như lá ngủ trong mơ

Bổng dưng sấm động mây mờ sơn khê

 

Trên cao bên dãy thiên hà

Có vì sao rụng bóng tà long lanh

 

Nổi chìm trong nước biển xanh

Nhấp nhô sóng bạc xô gành đá non

 

Còn chi ẩn mật u tàng

Rừng thưa quanh quẩn bước chân đã nhoài

 

Sinh sinh hóa hóa giòng đời

Cũng hư ảo với phận người phù du

 

Quán ai heo hắt đèn lu

Lẫn trong hơi gió cát mù mịt bay.

 

 

Cõi tạm dung

ngoài cõi trời vô biên bao la đó

có nơi đâu chẳng thể gọi là nhà.

 

(dịch 2 câu kệ của tổ sư THƯỜNG CHIẾU đời nhà Lý:

đại thiên sa giới ngoại

hà xứ bất vi gia.)

 

 

Lạc kiếp 

Tưởng rằng gió lạ tiếng đưa

Hoa say sương khói

chiều thưa sợi tình

 

Nắng rơi rớt giọt u linh

Không gian chuyễn thể

hồi sinh huyễn thần

 

Ngờ đâu nghiệp lỡ căn phần

nghiêng vai

cõng cánh phù vân lưu đày

 

Xin trao em chút hình hài

Trót tan hóa với lạc lòai ảo hư.

 

 

Quán đợi bên cầu 

Nhìn xa khói bếp mờ nhân ảnh

Có phải chăng em quán dọc đường

 

Cát bụi nhạt nhòa trên tóc mượt

Sao còn đứng đó ngóng tà dương

 

Nắng Hạ đường dài chân ngại bước

Ai tiếp ai chào khách viễn phương

 

Giọng hát nào êm -

êm như biển nhớ

Em quán bên cầu đón gió sương.

 

 

Dạ khúc lạc hồn ca

cho Lá Thắm

kể từ độ quan san chung cách biệt

bởi tự thân mình đã lỡ căn phần

ngày qua ngày ta sám hối ăn năn

em hờn dỗi ôm tình chôn đáy mộ

 

trót gieo hạt nảy mầm trên đất khổ

đường nhân gian ta thất thểu độc hành

và treo hồn trên ngọn tóc em xanh

bay -

bay mãi trong cuồng mê lầm lạc

 

sao khắc khỏai chẳng hao mòn tan tác

mãi dật dờ như bọt sóng lênh đênh

thử hỏi lòng lau sậy có điêu linh

có mặc niệm lời bi ca ẩn dụ

 

em thả gió thả hương vào vũ trụ

ta miệt mài đuổi bóng dưới trăng khuya

rượu tàn canh mù mịt lối đi về

tay hư huyễn đề thơ trên giấy máu

 

em đến thực hay mơ trong dã ảo

cho ta nâng niu

từng ngón tay mềm

nụ hôn nào khép kín má môi em

mà chua xót, ngọt ngào đêm kỳ ngộ

 

dưới huyệt lạnh em còn thương còn nhớ

chiều Sơn Qui có hoang vắng nhạt mưa

Lá Thắm ơi -

Lá Thắm đã về chưa

để ta ấp ủ

hình hài em thánh thiện

 

rượu tàn canh ta ngu ngơ tìm kiếm

em -

em nơi nào -

em nơi nào trời đất có bao dung

ta lạc hồn trong cõi tạm mông lung

réo gọi mãi chỉ thấy tòan dư ảnh

 

có phải bây giờ

thủy triều đang xuống

thuyền đã đưa em về chốn hư vô

nên ráng chiều mây biếc cũng bơ vơ

với hiu hắt muộn phiền trong cô lặng

 

dẫu gom góp từng giọt sương sợi nắng

cũng âm u như lời hát chiêu hồn

em ơi em -

ở bên này hay bên đó buồn hơn

ta thao thức dỗ từng cơn ngủ muộn.

 
 

Màu hư ảnh 

Một mình quanh quẩn đồi hoang

Ta như cánh nhạn lạc đàn ngẩn ngơ

 

Lãng du trong cõi mơ hồ

Giày thô áo bạc bơ phờ tóc râu

 

Xin em hứng giọt mưa đầu

Gọi tinh vân dựng nguyệt cầu tiển đưa

 

Một mình trà sớm ruợu trưa

Ngâm kinh điển với dòng thơ gọi hồn

 

Trời mê man, biển chập chờn

Trách chi lau sậy dỗi hờn tháng năm.

  

 

Bài tâm ca vô niệm

Gởi T. San José

Túy-ca bè đã thả rồi

Túy-hương xưa hãy cùng trôi ngược về

VŨ HÒANG CHƯƠNG

 

1.

Ô !

kìa ai,

bên suối chôn ảo tượng

Mắt dã hoang vu

bụi lốc huyễn hờ

Vũ trụ chết,

tầng âm thanh lắng đọng

Tay ơ thờ vuốt gió hát bâng quơ

 

2.

Tâm niệm lặn,

lững lờ sương ốc đảo

Gánh càn khôn u uẩn tiếng mưa khơi

Tóc khô kiệt kết tinh mùi thủy thảo

Thóang mờ xa

từng lượn sóng rã rời

 

3. 

Qua cổng nắng

sõai cánh mềm hải điểu

Cát lao lung phủ ấp đá dung tình

Ai thảng thốt ướp thiền hoa mỹ diệu

Giết tiền thân

xua tự ngã u minh

 

4. 

Mây xám

tạc hình ẩn khách

Xiêm y

lọan lửa chân như

Nguyệt tàn

cõi giam sấm động

Cung tơ lạnh phím ngù ngờ

 

5. 

Thôi nhé em -

giếng hồng hoang cô tịch

Trót cạn nguồn lạch kín dấu chim di

Đèo hun hút

bạt ngàn

đêm tận tuyệt

Rãi sa mù

khuất bóng nẻo từ ly

 

6. 

Rượu tàn khuya

ngập ngừng chân du mục

Réo gọi hồn phiêu lãng phách trầm luân

Tâm huyền niệm

ý lạc lòai vô thức

Em –

Em về chưa sao vân ảnh chập chùng

 

7. 

Ướp, hâm chi ngọn tình hương phong cũ

Ta về đâu -

Ta về đâu chiều đã mỏi cánh bay

Lỡ tha hóa như rừng sâu trốc lá

Lỏang âm hao

lã mộng gối chương đài.

 

 

Trên bãi Chùa Hang

Gió Xuân ru hàng liễu

Trên triền cát đìu hiu

Long lanh sợi nắng chiều

Như tóc em nhung mượt

 

Hải âu vờn sóng nước

Mây lồng mây trôi xa

Từng cánh yến la đà

Bên hàng dừa rũ bóng

 

Thuyền nan ai thấp thóang

Gần hải đảo cô đơn

Mùi biển mặn quê hương

Chan hòa trong vũ trụ.

 

 

Đoản khúc vô ngôn 

 

1. 

Từ về

khóac áo phù hư

Tự thân hóa cát

bãi khô chập chờn

 

Bơ phờ

sức kiệt tay run

Nửa tâm bất động

nửa hồn thiên di

 

2. 

Một mình

lối trúc về đi

Múa đao chém đá

cuồng si gọi thần

 

Nghe mưa

qua vách đọng âm

Phím tơ ai rãi

xa xăm hững hờ.

 

 

Bóng thời gian 

Biển lặng sóng

nước xanh như mắt ngọc

Cát vờn bay như suối tóc người tình

Cơn nắng tàn -

cơn nắng Hạ lung linh

Thuyền ai đó mái chèo khua bỡ ngỡ

 

Ươm khổ hạnh én lần qua đất nhớ

Gió về đâu

nghiêng ngã khóm phi lao

Gió về đâu

mà bụi khói xôn xao

Mây lờ lửng trên đỉnh trời vàng vọt

 

Cành lá biếc

vừa đâm chồi nảy lộc

Ai báo tin cho lau cỏ rộn ràng

Nhịp trống nào xa

khoan nhặt mênh mang

Nghe phảng phất bóng thời gian êm ả.

 

 

 

 

 

 

 

Trở về mục Đọc Thơ