Phan Cát Linh

 

 

 

Gió Thu

Làn gió Thu vàng
Mơn lá cây
Chiều nghiêng
Nắng sợi
Nỗi u hoài
Đầy rơi sân lặng
Không người nhặt
Hỏi lá ...
Cây tàn lụn vì ai ?

Làn gió Thu về
Ngát gió mưa
Lạnh buốt hồn
Trong mộng diễm xưa
Đìu hiu lá rụng
Vàng tan tác
Chở nỗi sầu
Man mác sầu đưa

Làn gío Thu chiều
Mưa bốn phương
Ôi! dòng nước mắt
Khóc quê hương
Lệ rơi từng hạt
Tràn trên gối
Trời đất buồn đau
Nỗi đoạn trường!

Làn gió Thu hồng
Mang sắc hương
Liễu xanh, Phượng đỏ
Nét vô thường
Thế sao ...
Mây tóc
Trời sương tuyết
Lạc dấu chân đời
Lạ bến thương ...

 

 

Nửa Bóng Xuân Thì
Chiều buông đôi cánh chim di
Ngại ngùng nửa bước xuân thì xót xa
Thôi rồi mây cũng bay qua
Bỏ dòng sông vắng, đêm tàn tịch liêu

Nắng thêu vàng chiếc lá chiều
Tiếng chuông xưa gọi ít nhiều hồn ta
Đưa tay đón bóng xế tà
Quằn đôi tay nhỏ, quê nhà mờ sương

Thơ ai vang một lời thương
Nghẹn ngào ngân khúc bên đường phiêu du
Dọi về đâu chút nắng thu
Nắng theo chiếc lá tuyệt mù xa khơi

Tiếng ai vang giữa lưng trời
Nửa vương lành lạnh, nửa đời đa đoan
Ngày đi biển nhạt đầu non
Núi xa bọt trắng mây còn luyến lưu.

 

 

Biển Chiều Vu Vơ
Vỗ về
Con sóng
Ngủ êm

Chơ vơ
Cồn đá
Lạnh mềm
Gót chân

Tôi nhìn tôi ...
Mắt rưng rưng

Hồn nghiêng theo cánh
Chiều vương vương
Buồn !

 

Buồn Trong Tiếng Lá
Bài thơ giấu
Nửa lời than thở
Trong nỗi buồn
Như tiếng lá rơi
Của tháng ngày
Dịu lãng chia phôi
Để mưa về
Trên giọt lệ tôi

Lời ca ai ru cung đàn lỡ
Hẹn thề xưa
Lạnh buốt tim người
Tơ giây buông
Cho lần yêu cuối
Gío ngậm ngùi
Thổi bóng đau thương

Đêm giã từ như tiếng mưa vẫy gọi
Bước ai đi lần trong ánh sao buồn
Linh hồn tôi khép mình riêng một cõi
Trăng cô liêu soi úa héo nụ cười

Từ xa lắm góc đời im rất lạ
Cuối trời xa cánh én mịt mù tăm
Vang đêm vắng tiếng thở dài trên lá
Rơi rớt buồn hoang lạnh cõi hồn tôi .

 

 

 

 

 

 

 

 

Trở về mục Đọc Thơ