Phan Minh Khánh
Bóng quê
Trăm năm đá bỗng quên lời
Đường chim vạn dặm mỏi người tà dương
Hồn về đứt ruột quê hương
Mây mù đỉnh nhớ mắt buồn trận khuya
Áo đời bạc nỗi sơn khê
Tàn trăng giũ mộng tình trơ bóng mình.
Thư gửi Elise
Người có về
Một lối xưa
Đốt những lời ca soi nỗi nhớ
mịt mùng ngày tháng
Trong ta chỉ còn lại bể dâu
Và cỏ gai của vườn quên lãng
Có một loài chim thôi hót
Trong trái tim kín cửa mùa đông
Người hãy về
Một buổi mưa
Để hiểu lá xanh
Của những ngày thu kiếp trước
Người có về
Trong trăng xưa
Nghe trên mi muôn ngàn vết xước
Lettre à Elise
Bóng tối lục-huyền-cầm
Giọt rượu tàn
Thắp đêm La thứ
Người hãy về - đưa mây về xứ cũ
Dập tắt trong ta
Một mùa sao rực rỡ của tình
Ôi biển nào ôm môi mơ không ngủ
Ta cũng là một thứ lênh đênh
Gót mưa
Tóc mây buông nửa nụ cười
Đêm mùa Ngâu đó ngậm lời sắt se
Mưa vùi tan ánh điện nhòa
Ngõ thầm ướt ngõ người qua nhớ người
Lối chông chênh nhỏ giọt trời
Góc môi ngày cũ son ngời dấu mưa
Còn trong mắt bão lần xưa
Gót mòn nỗi cát dài thưa thớt buồn