Phan Nhự Thức
Cõi tình xuân
nhân danh thơ phục hồi ta và bạn
người bạn tình dong ruỗi cõng trên lưng
theo vạt nắng đầu ngày vừa nguyên đán
em cựa mình da thịt bỗng vang lừng
bởi khắc khổ ta một đời khép kín
em co ro gío tạt cuối hiên buồn
những nhát cuốc, ngờ đâu, tay bịn rịn
đất bật lên từng đóa lệ trào tuôn
thôi hãy xếp khối tình sầu hữu hạn
hãy cùng ta tuý luý trận phong trần
đêm động phòng rượu tràn qua xứ bạn
một đường bay tình vút khỏi tay nâng
núm ngực hồng thở từng hơi thơm phức
buổi quay về hạnh ngộ cuối trời đêm
ta tóc bạc cũng nghe lòng hừng hực
trời còn xuân ta còn lửa tình, em.
Thơ tình trong trại cải tạo
đã cạn dòng thơ từ buổi đó
buổi xa rừng chim cất giọng khan
chiếc lồng nhỏ đời giam bé nhỏ
cõi ngoài mơ là dấu chấm than
đã hết thuở trăng sao xao xuyến
nắng bâng khuâng nhớ sáng thương chiều
mây thôi gọi, gío tình thôi hẹn
tháng năm qua đời xóa chữ yêu
chỉ còn lại mẫu đời giản lược
hòn sỏi kia giạt bãi ngậm ngùi
phơi lòng khô con kênh khô nước
mặt mù sương vàng vọt tuổi người
chỉ còn lại muỗi ruồi ve vản
nỗi buồn dài buồn tủi thịt da
mắt nâu thâm nửa đời chờ sáng
một người tù gối mộng xót xa
tưởng như thế cho qua ngày tháng
bỗng một hôm trời trở nắng bâng khuâng
nỗi tình cờ vẫy tay lãng mạn
thơ từ đâu đậu xuống tim chàng
tóc người bay lao xao dưới phố
tỏa hương thơm theo gío bay cao
gọi nỗi tình cõi ngoài sương gío
về nâng niu đời đã tiêu hao
xưa làm thơ yêu em nắng dịu
mưa bay chưa ướt vở học trò
giờ làm thơ yêu em nắng gắt
mưa tạt lòng lệ nhỏ trơ vơ
dù có thế nào thơ vẫn thế
xin nâng ly mời rượu ân cần
tình chếnh choáng bước lên cuộc sống
bồng em qua tay vẫy mùa xuân.