Pháp Hoan
Mất ngủThơ không đến với tôi tối hôm naythơ ngủ say như người hành khất dưới phốthơ bay đi cùng những chiếc lá khôthơ sáng lên trong vũng lầy trước ngơThơ thoáng hiện ra trên khung cửa sổkhi ánh đèn một chiếc xe tải lướt đi quavà như khói thuốc, thơ tan ratrên môi của gă đàn ông mất ngủ.
Mi xanhSau chiến tranhSẽ là một địa đàngCho những người đă mấtNơi cây khô sẽ mọc xanh trở lạiQua mái ngói những ngôi nhàNơi tiếng chim ca mỗi sớm maiBên miệng hồ xanh thẫmSẽ có một địa đàngNơi cỏ xanh chen lấnXương trắng những người línhNơi máu ngủ ngon lànhTrong miệng giếng tối đenCùng những kư ức như bomVùi sâu trong ḷng đấtSẽ có một địa đàngNơi những giọt nước mắtKhông bao giờ rụngGiữa những hàng mi xanh.
Bài caBằng con đường huyền diệu nhấttôi sẽ đến bên em,trên chiếc thuyền vượt qua ḍng sôngcủa Heraclitus.Bằng đường bơi của con cáđóng băng giữa đại dương,bằng hơi thở hoa lupinngủ trên đồng vắng.Bằng bước đi loài ăn thịtgiữa những cḥm sao,bằng mặt trời lúc rạng đôngbừng trên tuyết trắng .Đôi khi tôi đến bằng hạt mưanhỏ lên vai em đang tắm,đôi khi tôi đến bằng giọt mựcvỡ trên trang giấy trắng tinh.
Nói về cái chết Nào ta hăy nói về cái chếthăy nhẹ nhàng và thận trọngđừng làm đau lần nữa những vết thươngtừ lâu đă chất chứa trong ḷng ngực Hăy nói về những bông hồng không bao giờ nởvề những quán trọ đổ nát thiếu vắng t́nh yêuvề tiếng chuông đặc quánh trong những buổi chiều sươngnhững sân bay nơi thế giới trở nên đui mùtrên hàng thông mùa xuân đang say ngủtrong óc kẻ ngu t́nh yêu đương xây tổ. Hăy nói về những chuyến tàu đến và đi trong đêmvề tiếng rền inh ỏi của phi cơ trên biển máutiếng thét hoang dại của thiếu phụ mất chồngtiếng khóc của trẻ thơ bị cướp đi bầu sữatiếng la hét của đàn ông vừa mất vợtiếng bom rơi vỡ nát trên đầutiếng đạn khô đục xuyên qua trántiếng thở dài trầm đục trong sương sớmtiếng súc vật kêu trong mưatiếng mẹ nguyện cầu trong bếptiếng cha khóc trong mộtiếng anh em gọi nhau trên cầu. Những tiếng đó trào ra từ miệng tôimỗi khi tôi cất giọng nóinhững tiếng đó siết chặt ḷng ngực tôimỗi khi tôi thở dài trong mệt mơi. Nhưng ta sẽ trở lại sự lăng mạn ban đầukhi ḍng suối đục ngầu bởi một chiếc lákẻ xa lạ vừa băng qua cánh sa mạc giàhạt máu đen trên cổ con thiên ngavà bông sen trên bàn tay đối đáp. Vào mỗi buổi chiềukhông thần thánhkhông vinh quangtrong hoàng hôn của loài ngườikhi bóng tối lao tới cắn xé ánh ngàymột lần nữa ta hăy nắm chặt tayđối diện với sự thật! (2011) Rồi sẽ đến một ngày Người vợ quên đi người chồng đă mất, bà chỉ c̣n nước mắtkẻ cắp quên đi nỗi nhục, hắn chỉ c̣n cơn giận sôi sụcngười già quên đi chiến tranh, họ chỉ c̣n nghèo đóiđàn bà quên đi thời thanh xuân, họ chỉ c̣n cái bóng quạnh hiu Trẻ con quên đi ḍng sông, chúng chỉ c̣n nỗi hoài mongngười chết quên đi cuộc sống, họ chỉ c̣n lại trong trí nhớtriết gia quên đi câu hỏi, ông c̣n lại một ḿnh với ngọn đèn chongthi sĩ quên đi bài thơ, hắn chỉ c̣n nhịp điệu thổn thức trong ḷng Đất nước quên đi Tự Do – nó chỉ c̣n cái chếtvà sự hủy diệt âm thầm từng bước đi lên Tự Do Có những kẻ khoác lác về Tự Docho nó là đứa trẻ có thể ẳm trong taylà chiếc giày có thể xỏ chân vàolà sợi dây thắt chặt một chiếc cổlà con dao bén làm thịt một thiên tài Tự Do là con chó không đuôihay cái đuôi đă bị cướp mất !?Tự Do là thanh sắt trong hỏa ngụchỏa ngục của hờn căm!? Có những kẻ cho nó là đôi tay vấy máulà con mắt nghiêng nh́n bóng h́nh sự thậtlà con chữ sai khiến một ḍng sônglà cánh đồng sinh ra tên đồ tểlà thiên thần hiện ra trong ngày tận thếlà kẻ thù của tuyệt vọng và bất cônglà chúa tể của công minh và ánh sáng Đừng nói về Tự Dohăy im đi nếu có thểnó là cái vỏ của Công Lưlà cơn ác mộng của Lư Trítrong đất nước điêu linhnó là T́nh Yêulà Hy Vọngvà là ngôi saoch́m trong biển máu! Để nói để nói nửa sự thậtta cần nuốt trôi nửa phiến đávà phải biết chắc rằng nó sẽ không làm ta rách cuống họng để nói trọn sự thậtta cần đối mặt với bầy đàn chó sóivà phải biết chắc là ta không đi một ḿnh dưới trăng để sống với sự thậtta cần giữ thăng bằngtrên cây cầu Tự Dobắc qua vực thẳm vô h́nh của nỗi sợ hăi. Đâu đó trên bản đồ của lương tâm Đâu đó trên bản đồ của lương tâmMột vùng đất từng là chốn nương thânMột vùng đất từng làm ta khổ đau cùng tận Đâu đó trên bản đồ của lương tâmMột vùng đất bé nhỏ xanh tươi uốn lượn Đó là sự chuyển động nhịp nhàng những dối trá thường nhiênLà chiếc lưỡi cứng cong ṿng không thốt lên được sự thậtLà sự co ḿnh chịu đựng từ những kư ức đớn đau Là vết nứt muôn đời giữa Đông và TâyÁnh sáng và bóng tốiĐam mê và tội lỗi Là vết sẹo chưa lành hẳn giữa biển cả và đất liềnGiữa con người và con ngườiḤa b́nh và chiến tranhT́nh yêu và thù hận Là gánh nặng của bao thế hệ t́m kiếm Tự DoMột thứ Tự DoC̣n xanh hơn cả cỏ trên nấm mồ của họ. (2012) Sự cứu rỗi của mùa xuân Những ngày tháng đẹp bọc kín trong những giấc mơ đẹptôi đă biết sống vui hơn sau bao ngày mơi ṃn trên giường bệnhmùa xuân đă thực sự cứu vớt một cuộc đời Tôi sẽ ra đồng và gieo những bài catôi sẽ đặt tên những bông hoa luống tuổingọn gió mát lành sẽ buộc tôi măi măi nơi đâytrên những đám mây khắc măi những bản kinh cuộc sống Những chùm trái ngọt đang chờ đợi trên câynhững ḍng sông chưa một ai tắm gộinhững cây cầu mây nơi đàn chim ước hộinhững con đường nơi tôi cất bước trở về nhà Và sự thật sẽ cất cánh bay caovà trên đường đi không thiếu những lời chàođá không là vàng, củi không là thócvà lửa đạn không mang lại vinh quang Tôi sẽ nằm xuống như một hạt giống bé convà trong đất đen tôi vẫn c̣n ca hátdù lớn lên, lụi tàn hay mục náttôi măi được trở về với đất mẹ quê hương
Bức chân dung cuộc đờiTôi nh́n vào khuôn mặt anh bằng chính đôi mắt của anhTôi thấy những kư ức màu xanhChảy ra từ khoé mắtTôi thấy chân trời sự thậtLấp lánh giữa làn môiKhi anh thầm gọi tên tôi trong bóng tốiMàu sắc đă đánh mất quyền lực thẳm sâu nhất của ḿnhLịch sử khuôn mặt vừa trải qua một trăm năm bi thảmGiấc mộng đang mở tiệc tưng bừngTrên cḥm râu phát sángSau những biến chứng của thời gianCả gian pḥng ngập trong ḍng ánh sáng mơ màngNhư bên trong ngôi đại giáo đường trước giờ thánh lễKhi những người xem tranh thận trọng trở về với bản thânTrong những bức chân dung của chính cuộc đời họKhuôn mặt anh ch́m dần vào bóng tốiCho đến khi chỉ c̣n lại đôi mắt xanh thẫm buồnĐang lặng lẽ nh́n tôiTrong khoảnh khắc hai linh hồn đối mặtBất chợt tôi nh́n thấy đường bay của loài hải âu đen trước băoVà tôi nghe thấy tiếng từng cơn gió đang thét gào trên sóngVà tôi nh́n thấy cánh buồm nỗi đau khổ đời tôiĐang đi vào đại dương của mắt anh – không bờ bến…Germany, 2012. Từ Lịch mùa, Ajarpress, 2016(Cảm hứng từ bức Chân dung tự họa (1889) của Vincent van Gogh, trong một lần xem tranh tại bảo tàng Wallraf-Richartz, Köln, 2012)