Phỉ Thúy

 

 

 

 

Độc Thoại

Có thể đời - không như ước mơ
Nhưng ta vẫn yêu thương cuộc đời
Ta vẫn nhớ nhung đêm tịch lặng
Vẫn đợi chia ngày giông tố lên

Có thể đời lắm chuyện nhớ quên
Như thuở trẻ con mơ thầm anh nghệ sĩ
Như buổi trâm cài ôm trăng mộng mị
Nhặt lá vàng len lén đề thơ

Có thể đời trăm nẽo vu vơ
Như anh thương em mà em thương giấc mộng
Và cứ thế trăng tṛn trăng khuyết bóng
Đêm huy hoàng đêm vô vọng tàn đêm

Có thể đời c̣n có thể vui thêm
Như đêm nọ gió thu về lơ đăng
Hồn ta bay trong mắt nh́n lăng mạng
Không gian ch́m trong thung lũng b́nh yên

Có thể đời không c̣n b́nh yên
Khi nụ cười đă làm nên nỗi nhớ
Khi hương áo đă trầm vào hơi thở
Khi bờ vai nghiêng chạm một bờ vai

Có thể đời chia đôi bóng thành hai
Có nghĩa là ta sẽ trở về nguyên thủy
Của lần trái tim chưa từng suy nghĩ
Sẽ yêu em bằng một thứ t́nh

 

 

Ngang tâm vọng tưởng

Bóng người qua bỏ lại
ta
Như hoàng hôn bỏ lại
vết chân trầm
... vội vàng lên... vội vàng lên cho tận mặt
Dẫu cuối cùng
cũng chỉ là ban sơ

Thời gian lạnh lùng không níu được
Khoảnh khắc ơ thờ lạc mất nhau
Người đến t́m ta ư ?
ừ... nâng niu hi vọng
Người đến t́m ta ư ?
Dường như duyên phỉnh phờ !
Đêm mệt nhoài... nghêu ngao con trăng hát
à ơi... đêm là ngày
... ngày như mộng
... mộng chưa tṛn thắt thỏm bóng câu đưa

Nơi đỉnh sầu gió khẽ khàng t́nh trong
... ...hoa tương tư nở rồi !
Đêm vờ chưa từng hân hoan
thảng nhẹ hương nồng vào xa xôi

Và than ôi cứ như là định mệnh
Ch́m xuống vực sâu cả một nỗi ḷng
Thượng đế chưa từng thương hại
Trắng cơn sầu bạc mộng lẻ ba thu
(Trên Triền Thiện Thanh)

 

 

Đêm Lạ

Nụ cười ngọt d́u say đêm mật ngọt
Ánh mắt nồng nhen nhóm lửa tim hồng
Đêm quyến dụ giai điệu t́nh huyễn hoặc
Lúc thật gần khi vời xa mênh mông

Vũ trụ xoay theo ảo giác đầu tiên
Ngh́n hoa đèn như nụ hồng tuyệt diệu
Ta say sưa giữa vọng âm kỳ lạ
Đêm trôi dài trong ảo giác thần tiên

Ngắm môi cười nghe thức tỉnh niềm riêng
Nét hồn nhiên bàng hoàng lay cơn mộng
Đêm buông lơi ngọt ngào dâng khát vọng
Thêm một lần thật khẽ chạm nh́n nhau

Có thể mai rồi nụ cười lắng sâu
Gom âm vỡ đêm ngậm ngùi tan vỡ
Mạch oan khiên sẽ nhận ch́m hơi thở
Trái tim gầy theo nỗi nhớ hư hao

Đêm lạ hương t́nh ngơ ngẩn trăng sao!

 

 

Thêm một dại khờ

Nhành lan tím im ĺm trổ hoa
Màu tím nhung xao xuyến lụa là
Nỗi niềm chôn kín thịt da
Theo nhành lan điệp- trùng- ca phiên t́nh

Từ sóng mắt u linh màu khói
Từ khẽ khàng câu nói đơn sơ
Từ đôi tay chạm t́nh cờ
Ba sinh hóa một dại khờ trăm năm

Những hạnh ngộ xa xăm góp nhặt
Những diễm t́nh khoảnh khắc nâng niu
Vọng ngân hà giải cô liêu
Ôm trăng ủ mộng trăm chiều tương tư

Người t́m đến vờ như chưa đến
Người đi rồi hoang bến lạnh đ̣
Ví dầu duyên nợ quanh co
Trách ai sao vội so đo tấc ḷng

Buồn say đắm chờ mong vô hạn
Những đêm dài đối bạn cùng trăng
T́m nơi đâu cơi vĩnh hằng
Cho ta thắp cánh hoa đăng đợi chờ ...
(Trên triền Thiện Thanh)

 

 

Độc thanh dạ khúc

Bây chừ mùa thu đang phân vân
Bên thềm cành đưa hoa ĺa trần
Mây sầu rơi rơi bên non xa
Vô t́nh trông đôi chim bay qua

Thời gian nhiều khi gây chia xa
Không gian luôn chờ gieo phong ba
Cầu trời đừng ghen cho ly tan
Chia ĺa t́nh Uyên Ương nồng nàn

Bây chừ ai buồn vui ra sao
Châu sa giùm ai duyên tơ đào
Hoàng hôn băng băng theo sông sâu
Đ̣ chờ ai kia chưa xuôi mau

Đêm dần loang loang nơi hoang sơ
Đ̣ chờ ai đây , ôi ngây thơ !
Sơn lam vươn vai che trăng mơ
Thương chưa! trăng nghiêm cười, đ̣ khờ !

Ta giam hồn ta nơi thiên thanh
Ta xiềng thân ta nơi hoàng thành
Mà linh hồn toan trôi trăm năm
Theo vùng băng nguyên nơi xa xăm

Bây chừ mùa thu đang phân vân
Ta chờ ai đây nơi hồng trần !

 

 

Thời quê

Gịng ánh trăng có c̣n trôi trên sông
Mùi sóng đêm c̣n nồng theo hương cỏ
Ḷng viễn khách vẫn c̣n đây bỏ ngơ
Cố hương ơi tím ruột nỗi mong chờ

Vườn cau xưa gió c̣n thổi lao xao
Hương cau xưa c̣n đắm đuối lối vào
Trăng hạ tuần c̣n chênh chếch bóng
Trang nghiêm đứng đợi giấc xuân đào

Là nhung nhớ của muôn vàn kỉ niệm
Thu cứ qua cho chất ngất mong chờ
Đêm Tây phương bối rối những cơn mơ
Những cơn mơ dật dờ không rỏ nét

Quê hương đó ḍng sông Trà c̣n có
Băo tháng mười đê vỡ lụt ngập nhà
Đầu tháng giêng gió xuân buốt thịt da
Chợt tháng bảy nắng như là lửa đổ

Nhớ quê hương thương cái nghèo cái khổ
Những xóm làng gầy guộc cả lối đi
Người xót người cũng chẳng biết giúp ǵ
Câu nhơn nghĩa đôi khi thành sáo rỗng

Đến bao giờ cho huy hoàng ước vọng
Rồi một ngày được gói ghém trở về
Được một lần thơ thẩn dưới trăng quê
Mà mỉm cười với ḍng sông xanh biếc

 

 

 

 

 

 

Trở về mục Đọc Thơ