Phùng Minh Tiến
Vầng trăng hạnh ngộ
Trăng sáng trời đông, sáng trời tây
Từ trăng tiền kiếp đến nơi nầy
Biển dâu chưa nhạt lòng tri kỷ
Mùa đến mùa đi khuyết lại đầy
Trăng thuổ thanh xuân mùa hạnh ngộ
Trăng thời chinh chiến tiếc thương ai
Gió mưa vẫn một vầng trăng lạnh
Cũng đành đá nát với vàng phai
Trăng của lòng ai trăng thế hệ
Một vầng trăng cũ vẫn trinh nguyên
Người xưa bỗng chốc thành hư ảo
Thành bại rồi ra chuyện ước nguyền
Chiều nay đi giữa rừng thay lá
Đời có keo sơn cũng bốn mùa
Tóc tơ là chuyện nghìn năm trước
Quay nhìn, quạnh quẽ bóng trăng xưa.
Đôi bờ
Trang kinh khuya đọc lệ nhòa
Tâm còn động nỗi bờ xa bãi gần
Biển trùng mờ mịt xác thân
Trái tim vô ngại cũng cần có nhau
Từ em chết buổi trăng sầu
Gió mưa một cõi đời sau ngỡ ngàng
Sóng dồn lớp lớp ly tan
Rừng xưa mây trắng biết đường về đâu
Quê hương xa mấy nhịp cầu
Qua bờ nhìn lại, biển dâu chập chùng.