Phương Anh
Hãy giữ cho em một góc trời Đà nẵng
Hãy giữ cho em một góc trời Đà nẵng
chiều thu nao mưa se sắt bên trời
đêm đông buồn như mắt lệ ai rơi
trưa hạ nắng nhớ hoài trang lưu bút
hãy giữ giùm em áo trắng thơ ngây ngày trước
thướt tha bay dưới ánh nắng bạc hà
vòng eo thon chân đài các kiêu sa
phút lưu luyến lần đầu tiên mới gặp
hãy giữ cho em nụ hôn đầu đời vội vàng ngượng ngập
Centre culturelle xưa - một góc nhỏ không người
tập thơ tình đầy ắp nhạc mưa rơi,
vòng tay ấm, nụ hôn, lời tình tự...
hãy giữ cho em những buổi sáng mai trên đường đi học
tiệm sách quen vẫn ai đóù đứng chờ
áo thư sinh trắng mãi cuộc tình thơ
những sáng nắng mưa trưa - ngày hạnh phúc
và cứ thế bình minh xanh như ngọc
ngày tháng đi bên dấu ái cuộc đời
người trăm năm sao bổng chốc biển khơi
tập lưu bút nhạt nhòa trang tim vỡõ...
Hãy giữ cho em một góc trời Đà nẵng
dấu yêu ơi dẫu xa cách muôn trùng
giữ giùm em một chút nhớ chút mong
cho năm tháng vẫn xanh trời thơ ấu...
Này biển hãy mang đi...
Này biển, hãy mang đi giùm em
những sáng chiều mịt mùøng gió cát
gởûi về người nụ hôn ngày ấm áp
hay vòng tay xa ngậm ngùi lãng quên?
Thì một đời vẫn cách biệt buồn tênh
Vẫn dấu ấn ngậm ngùi cơn sóng vỡ
Vẫn những chiều biểàn gào tên nhung nhớ
Vẫn mắt đêm buồn hiu hắt đại dương?
Vĩnh biệt người, chân hồ hải ngàn phương
Em vẫn đợi?bao năm rồi vẫn đợi!
Chiều bên ai sóng ru lời ân ái
Vòng tay xa, lạnh buốt mắt đêm
Vẫn những chiều, em - biển gọi tên
nghe con sóng vỗ vềà cơn bão dữ
Em-vô-vọng mắt đêm buồn dong ruỗi
vẫn mơ chân ai lạc bướùc quay về
Trùng dương đêm mắt biển gọi hôn mê
Vẫn héo hắt đèn khuya, chờ đợi?..
Người quên em chưa?
Người. bao năm rồi ?quên em không?
đón bước chân xưa có ngại ngần
Có như em? hai giòng lệ ướt
nhìn. Ngập ngừng. Rồi thôi, quay lưng.
Em về chiều nay khi đông sang
tháng mười hai mưa khóc muộn màng
mưa gọi tên người. Hay phiên khúc
của những ngày mưa xưa - lang thang?
Em đã về sao người chưa vui
sao cả trời xưa vẫn ngậm ngùi
sao cả hồn xưa buồn câm nín
khi bên trời mưa lác đác rơi?
Em đứng một mình trong phố đêm
gọi người. Mưa âm vọng buồn tênh
đêm ơi, xin níu thời gian lại
hồn xưa đâu hỡi, một trời quên?
Mai em đi rồi. Thôi hãy vui
dù mai kia góc bể chân trời
Em những chiều nhìn mưa vẫn nhớ
Một nguời. Một thuở, rất xa xôi?