Phương Uy

 

 

 

Mùa xa

góc hiên vắng
dấu vết cơn mưa còn loang trên cửa sổ
ngày nắng trong thật trong
ta gặp chính mình trong nỗi nhớ
bao nhiêu mùa đã đi qua
một chiều đông…
chợt tần ngần
góc hiên năm nào
có con mèo già ngồi ủ rũ
ngôi nhà xưa không còn
chiều xưa cũng không còn
chỉ ngọn gió xưa nhuốm màu rêu đã cũ
mùa rồi mùa cũng qua
cành hoa em để lại trước hiên nhà
ai còn về nhận nữa
gió thổi -từng cánh tàn bay xa


Độc thoại
 
cắm que nhang tưởng niệm cho ngày ra đi
thấy niềm cô đơn một lần nữa trở lại
đêm soi gương sâu hút ánh mắt
thoai thoải đường cong ly tâm ấm ức
sự im lặng mọc ra từ những bức tường trắng
sự im lặng không mang khuôn mặt an nhiên
người đã đi vào hoang mạc
từng vũng máu từ cái bóng tôi đổ xuống đen ngòm sàn nhà
tiếng cười gươm nhọn
em đã nằm đâu đó bên kia vùng trí nhớ
người thật sự đi vào hoang địa
nỗi lo sợ không còn chạy lòng vòng
ngồi im nơi cõi đá khô
đêm chiêm bao phủ đầy bụi
tiếng đồng hồ đếm những cuộc thiên cư của các giấc mơ
về nơi cây táo gai nở hoa
người đã đi vào thinh lặng
em nằm đâu đó bên kia vùng trí nhớ
tôi ngồi nói chuyện với người trong sự im lặng
tiếng bàn phím đổ rạt rào những thanh âm mưa
tôi ngồi viết những status từ [nơi có nhiều nỗi buồn]
khoảnh khắc những âm vang từ hoang địa
đừng để mình nhiễm lạnh
trong hoang vu độc thoại với cuộc đời.



Trên cánh chiêm bao
 
nhặt nốt hương ngày cũ
nghe mùa tha hương
đi qua tiếng nấc chớp nguồn
mưa khứ hồi chuyến muộn
dung nham vỡ oà cánh phượng
gió mang lửa mặt trời
chiều di căn nắng
nắng nở trên những tán cây, trên diệp lục đá
lá nứt môi thầm thì
bờ môi đã lâu không được hôn
em về chậm để thanh xuân cùng cạn
hàng cây già buông những ngón tay khô chập chờn đón nắng
lũ sâu cuốn kén
nỗi buồn nứt trên lưng
chờ ngày mọc cánh
thoát thai
anh đeo mang ngày đồng thoại
lớp da buồn nám nụ cười
con mắt dị ứng
nhức buốt những hình ảnh chuyển động trên ti-vi
mở trừng
cánh chiêm bao chập chùng
tê dại
kỷ nguyên im lặng đã nảy chồi.


Vệt ký ức mưa
 
ngàn ngạt giữa ngày cơn mưa
chiều mang gương mặt buồn
sau tấm gương mờ
vòm ngực mồ côi vỗ bờ tiếng nấc
từng khoảng trống mọc lên trong ký ức âm u.
lộn ngược gió
tán cây quằn trở mình cuối mùa
khát cuống họng rêu phủ
chiêm bao rụng xuống bờ đa đoan
gió ngậm những hạt nước
gãy vụn trên các vệt đá
vòng cung mưa kéo sáng vết bầm
anh lạc giữa chiều
ngày tháng năm
mộng mị
sấm rền tiếng nấc khan khan
vực ảo ảnh rót đầy em
anh ngửa mặt uống từng ngụm gió
rong rêu ký ức rối bời
mớm nhau giọt máu đầu mùa tấy đỏ
tia sét giật những kẽ nứt ở chân trời
cho cầu vồng kéo về ngạo nghễ
anh xoè tay nhận giọt mùa rơi.


Nốt hương cuối mùa

tôi muốn ru em giữa một chiều tháng ba ngập nắng
cơn gió không biết mỏi mệt giật tung những cuống lá trên cây
cà-phê chiều lẳng lặng
choáng nốt hương gầy
tôi muốn ru em giữa đêm sâu nội thị
hành lang hút sâu lồng lộng tiếng gót giày
căn phòng âm u không mở cửa
vẫn lọt lại trên tường tiếng động cơ ầm ì
bên cửa sổ
xác hoa còn đọng lại sau đợt gió thiên di
tôi từng ước thấy mình cùng em thức dậy bên ô cửa tràn ngập gió
nơi đường chân trời không biến mất vào đêm
nơi khứu giác kiệt quệ được phục sinh giữa đồi hương thảo
ánh trăng mang theo mùi hoa sứ chông chênh
tôi muốn kể em nghe về khu vườn dát vàng xác điệp
nơi cánh me sao hồng ửng trong đêm
nơi đoá ngọc lan ngập ngừng sương ướt
nơi khuôn mặt người không có vết chân chim
tôi đã không thể thì thầm bên em lời tình yêu màu trắng
đốm nến nhỏ trên bàn còn cháy đến kiệt cùng
tôi đã không thể ngăn những cơn mơ gieo mình xuống vực
mưa mang vũ điệu
rất buồn
tự ải lúc em đi
tôi đã chạy hụt hơi trong giấc mơ màu huyết dụ
mặt trời tháng ba âm ỉ lăn về phía u trầm
những cánh gió nhìn tôi cười tê dại
bình an là không thật
sao lòng người còn cứ trầm ngâm?
rời khỏi cơn ám ảnh tháng ba
tôi vớt nắng về hong khô nước mắt
để đừng chảy ngập ngụa vào câu chữ
trong căn phòng nhỏ không người
tiếng bàn phím đổ rạt rào như hàng cây rũ nhựa màu rêu. 

 

Những vệt vụn qua ngày  

ngày mục rỗng
thở than chủ nhật lộn xộn
ngất ngư một mớ hình hài
tôi rỗng tôi vô cực
níu lời khổ tận cam lai
đêm mớ ngày níu nắng
tôi mớ tôi níu sợi tầm gai
câu nhật tụng chưa thuộc
em không về
buổi sáng xám màu phai

trượt theo nấc đêm
ánh sáng
vớt phù du không màu
cơn thôi miên trượt ngã
quá một vòng ôm nhau

chủ nhật già nua màu xám
tôi con lắc ngã nghiêng đời đêm tôn nghiêm níu gọi
về đi một cõi rong chơi
tôi vớt tôi mùa ngược nắng
mang bão bùng đi qua
chớp bể mưa nguồn biến động tôi còn chấp chới phong ba

em về vùng không gió
tôi níu phù du đã già
úp mặt cầu vồng không tuổi
nghe mùa mải miết xa.
 

 

Trên chiều rơi của gió  

tự vẽ chân dung mình
khi ngồi
trên chiều rơi
nghe gió hát nhịp buồn
hun hút
lòng sâu
rỗng toang hoang
ngày trắng như mất máu

nhắm mắt
vẽ em không hình hài
bằng sợi gió rơi
chiều âm vô cực  

 

Khúc xạ đêm

Đêm
Lấy tiêu bản cơn mưa
Cất vào trong chiếc hộp cũ kỹ
Bật liêu trai trong tiếng sáo vàng mùa
Ngồi nhớ ngày còn xem chú vịt Donal đóng phim ma mà quên đóng cửa
Biết rằng đã xa xưa…

Đêm im lặng
Nói chuyện với bức tường
Có gì ở phía bên kia giấc ngủ?
Giấc mơ màu tro nguội
Lạnh tâm tư

Đêm màu xanh lá cây
của ngọn đèn quả ớt treo trên tường
Cơn gió ướt nặng
Không thể cất cánh bay lên
Chỉ lùa lê thê trong căn nhà không cánh cửa
Bức ảnh hoen ố của ngày hôm qua
Rơi bên thềm giấc ngủ
Mang khuôn mặt của người đã chết
Trên bàn thờ

Những dòng chữ vay mượn
Chen kín trang giấy
Thể hiện một cơn nhức đầu lúc nửa đêm
Có nên im lặng
Cho một sự sợ hãi?

Thôi! Hãy cố gắng bước đến bên cửa sổ
Để nhìn thấy bình minh trong chiếc tổ đỏ ối đường chân trời
Hát câu ca về một miền tự do
Nơi cơn gió mang về cho anh mùi nắng thơm cổ tích.

 

Thế kỉ của những cơn mưa

Những nỗi niềm khô queo tận đáy
Cạn ngày
Còn lại gì giữa những kẽ tay?
Sợi buồn mang mang kí ức.
Không còn tình yêu.
Bởi tình yêu là những điều chưa chắc chắc là có thực
Thập kỷ của những cơn mưa.

Không cần biết hạnh phúc – hay niềm vui – hay cái sướng (hoặc những gì đại loại như thế) đã chín hay chưa.
Tất cả hỗn mang bên thềm vực gió.
Những khuôn mặt cười – Những cánh dơi bóng đêm và những con châu chấu ma bay vật vờ không tọa độ.
Mộng du giữa trận tàn phai.
Không còn hứng thú để chờ đợi mỗi sớm mai
Bởi sớm mai, thực ra không phải là sự bắt đầu – xuất phát – hay khởi nguyên cho một cái gì mà chỉ là kết cùng cho đêm tối.
Chỉ là sự chuyển hóa từ thời – khắc – không – nhìn- thấy – mặt – trời sang thời – khắc - nhìn – thấy – mặt – trời.
Nhưng có ý nghĩa gì trong một bình minh mưa ngập lối?
Thế kỷ của những cơn mưa.

Không còn nỗi nhớ
Bởi nỗi nhớ chỉ tồn tại khi ta xác lập những thói quen
(Ràn rạt quất đau mặt người
Mưa kéo dài không câm nín)
Nỗi nhớ hình như cũng chỉ là sự ngưng đọng của tình yêu
Mà tình yêu thì vốn đã không hiện tồn, không rõ ràng như những đám mây mang điện tích.
Sự sợ hãi mọc mầm trên đôi cánh thiên di.
Nỗi nhớ có tồn tại bằng những li cà phê
Trong tin nhắn của em đến vào mỗi sáng?
Giữa thế giới dày đặc những ảo hình mị gạt
Nỗi nhớ được dán lên bằng những chiếc avatar như những chiếc mặt nạ cười đồng loạt như nhau.
Nỗi nhớ cũng chỉ là mộ địa của nỗi đau.
Thiên niên kỷ của những cơn mưa.

Không còn kỹ năng để viết nỗi một câu thơ
Bởi thế giới của tôi từ lâu đã mất đi ngôn từ và cảm xúc
Vui sướng buồn đau được thay bằng những icon cười nhăn nhở và lăn lộn
Âm nhạc, hoa hồng cũng mang mã số trên lưng.
Và em!
Cũng chỉ là những chuỗi kí tự được mã hóa hiện về từ cõi muôn trùng.

 

 

 

 

 

 

Trở về mục Đọc Thơ