Quách Thoại
Thược dược
Đứng im ngoài hàng giậu
Em mỉm nụ nhiệm mầu
Lặng nh́n em kinh ngạc
Vừa thoáng nghe em hát
Lời em ca thiên thâu
Ta sụp lạy cúi đầu.
Tôi khóc
Ôi! Con người thế kỷ ở trong tôi
Đă cất xong ngôi một ở ḥn đồi
Mà thiên đàng hiển hiện ngự trên ngôi
Cho nên tôi khóc
Tôi khóc hoài không thôi.
Liêu vắng
Ta nằm giữa cỏ cây
Dưới cành hoa lá phủ
Lặng nh́n trời trôi mây
Lắng nghe đất buồn ngủ
Tiếng ai đi trên đời
Ta dường không nghe thấy
Ḱa một giọt sương rơi
Cành cỏ non động đậy
Ta ḅ dọc bờ hoa
Say hương ngà ngây ngất
Ta ôm ấp hồn hoa
Ngủ buổi chiều trọn giấc
B́nh minh tiếng chim hót
Ta tỉnh dậy đêm trường
Mơ màng như trong mộng
Trời đất mờ mờ sương.
Đến thăm hoa hướng dương
Người t́nh nhân buổi sáng
Ta cùng xem mặt trời
Cho đến khi tỏ rạng
Mai qua rồi chiều lại
Ngơ ngẩn lúc hoàng hôn
Nh́n hoa hường ngây dại
Ta cúi đầu nhẹ hôn
Đêm về chị nguyệt tỏ
Ta buồn không nói năng
Ta đến khóc lệ nhỏ
Trên ḷng hoa mặt trắng
Ta thức một đêm trăng
Tỏ t́nh với trăng hoa
Ta chết nằm liêu vắng
Không bóng người đi qua.
Trăng thiếu phụ
Đă mấy đêm trường tôi không ngủ
Nằm thao thức nhớ mảnh trăng thu
Đă biết bao lần tôi tự nhủ
Rằng cho tôi chết giữa âm u
Cớ sao trăng sáng ngoài kia nhỉ
Làm động t́nh tôi giữa buổi đêm
Tôi nhắm mắt nằm không dám nghĩ
Sợ nh́n trăng lạnh rớt bên thềm
Tôi muốn pḥng tôi luôn măi tối
Xin trăng đừng chiếu lướt qua sông
Tôi muốn hồn tôi ch́m lạc lối
Cho tàn chết hết cả hoài mong
Cơ khổ cho tôi c̣n nuối mộng
Làm đau chăn gối giữa đêm thu
Chỉ tội hồn tôi thêm náo động
Mà thương mà sợ mảnh trăng lu
Tôi sợ ngày mai trời sẽ sáng,
Trăng thu mơ mộng sẽ không c̣n
Tôi gặp mặt người người đă bán
Cả mùa xuân đẹp thuở sắt son
Chao ơi trăng hỡi trăng thu đẹp
Trăng của ḷng tôi hay của ai
Tôi mở hồn thơ thôi khó chép
Gởi cả lên trăng tiếng thở dài
Và cho tôi ngủ cho tôi ngủ
Thao thức làm chi măi thế này
Trăng tội t́nh chi mà ấp ủ
Mảnh ḷng thi sĩ hóa thơ ngây
Bởi đâu lệ nhỏ lăn trên gối
Tôi thấy cô đơn lạnh lắm rồi
Tôi biết đời tôi e hấp hối
Mà trăng th́ sáng tận trên đời
-- Không người thiếu phụ đứng bên tôi.