Quang Nguyễn 

 

 

Hương vị hè 

 

Phượng nở trong thơ, hồn nắng hạ

Ve ngân trĩu nặng mảnh tình sầu

Sân trường quạnh vắng hồn xao xuyến

Nắng đượm màu vàng bạn lớp đâu

...

Nhớ lại thời gian ngày đi học

Câu cười mắt biếc thấy thương nhau

Mùa thu áo trắng nay đâu mất

Chỉ hạ âm thầm tiễn bước sau

 

Bóng mát quanh sân xưa em đứng

Hồn nhiên áo trắng đẹp làm sao

Hoa khôi ánh mắt như viên ngọc

Độ ấy anh yêu trộm nét đào

 

Phượng đỏ như tim màu bé nhỏ

Gợi về kí ức giữa sân trường

Hồn anh chết lặng trên trang vở

Nhớ dáng thiên thần những vị hương.

 

 

 

Tấm áo Mẹ vá


Chiếc áo xưa, bạc màu, cũ kỉ theo năm tháng
Con đã mang đi khắp chốn mọi miền
Những cơ hàn mồ hôi lem ướt áo
Công lao mẹ, vá suốt một đêm thâu
Xa chẳng đành tà áo ngã màu sạm
Mười năm trời chạm vào giông nắng mưa
Nhớ năm xưa, con mặc đi khai giảng
Bạn chê cười, những đường chỉ mẹ may
Giờ nhìn lại vô vàn trong kí ức
Áo năm nào, con vẫn giữ đến nay.

 

 

 

Hà Nội… em ru tôi

Anh đã ngủ...
Với làn hương hoa sữa
Mấy độ thu...
Nằm nhớ bên khung cửa
Tháng tám về
từng lá rơi cuối đường
Như hồn anh
Rớt xuống, trang giấy hương
Viết cho em…
Hà Nội chiều nhung nhớ
Chở tâm hồn về góc phố năm xưa
Em ru anh...
Mềm mại những tiếng mưa
Gió dịu êm thổi nhẹ giấc ngủ trưa
Trời Hà Nội...
Hồn anh còn ở lại
Cổ đọng hương nồng nàn vị tình ái
Mang suốt đời ...
Mùa thu em ru anh
Những khung cửa ..
bao quả tim bồi hồi
Chẳng đóng lại, chào nhớ, mùi ngây ngất
Như con Ong...
Bay quẩn kề giọt mật
Để người đi, nhớ mãi chốn quê nhà
Chẳng thể quên Hà Nội những ngày xa...
Em gợi nhớ
man mác điều tuyệt diệu
Hồn anh đó, thép non em đã hiểu
Nên em là…
Nam châm, hút chặt hồn
Em..
Hà Nội, hoa khôi của đất nước
Ru anh nhớ
miên man về Thủ Đô.

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Trở về mục Đọc Thơ