Quản Thụy Hoài
Ta vẫn chưa hôn em
Một ngày mùa hè
Giữa cái nắng chói chang của đất trời
Giữa gió nhẹ, giữa lá rơi, giữa những hàng cây khuynh diệp
Giữa những giàn hoa ngũ sắc
Ta vẫn không nói yêu em
Ta đã quên không hôn em
Ta đã lang thang tay trong tay
Mắt trong mắt
Nhưng ta vẫn chưa hôn em
Này Quyên,
Rồi một ngày không xa em sẽ ra đi
Rồi ngày đó ta sẽ bơ vơ một mình
Những giòng người lãng đãng trên hè phố Bolsa
Vẫn quán café nghe nhạc chiều thứ Bảy
Nhưng em không còn đây
Và em không còn nghe
Những lời ta muốn nói từ lâu -- lâu lắm
Rằng ta rất cô đơn
Đi đi, về về căn phòng trọ
Với những sách, những thơ, những nhạc, những hoa
Chỉ thiếu em
Vâng chỉ thiếu em, Hạ Quyên
Ta đã yêu rất mơ hồ
Cho một người yêu rất xa
Xa tít tận miền Đông
Em ơi!
Phải chăng ta không đủ can đảm để hôn em
Phải chăng ta rất ngập ngừng khi nói yêu em
Dù giữa bao la của núi rừng
Dù-thế-giới-đông-người-ta-chỉ-thấy-riêng-em
Ta vẫn ngây ngô như trẻ thơ
Và em vẫn đỏm dáng như thiếu nữ
Như con đom đóm ngày còn rất nhỏ
Con đom đóm tự nó đã chiếu sáng
Như em đã làm-chói-lòa bóng đêm
Và ta vẫn dại khờ như con trai mười sáu
Vẫn âm thầm ấp ủ
Những lời dịu dàng tình tự
Để giữ cho em
Trong những lá thơ màu lavender
Thơm màu hoa tím
Ta đã gửi cho em
Từ một miền Tây xa xôi
Và ta đã như con trai mười sáu
Chỉ dám yêu và không dám hôn em
Này em, yêu em như thế là đủ.
Sáng mưa ở Cali
Đã lâu trời Cali không mưa
Có phải em đã mang theo cái lạnh của gió, buốt giá của mưa
Có phải em đã mang đến cho ta
Một tình yêu mong manh
Có lẽ là ngang trái
Có lẽ là ngỡ ngàng
Nhưng dù thế nào chăng nữa
Em cũng đã mang cho ta ấm áp
Vì tình người không thể đo bằng hàn thử biểu
Và tình ta đủ ấm như mùa hè Cali
Và tình ta đã mặn nồng như biển
Em đã nhầm lẫn một cách buồn cười
"Muốn ra biển để xem mặt trời mọc"
Mặt trời có bao giờ mọc ở phương tây đâu em
Đã từ lâu mặt trời vẫn mọc ở phương đông
Nhưng thôi em đã là mặt trời
Và ta, ta đã là biển cả
Dù có em bên cạnh hay không
Ta vẫn là biển cả
Ta vẫn là phù du
Dìu em -- mỗi buổi sáng ghé qua
Cửa hàng của người dân bản xứ mở sớm
Những ngôn ngữ Espagnol
Không phải ngôn ngữ chúng ta
Và em, em cũng hiểu
Và ta, ta cũng nhớ rằng
Họ là những người ngoại quốc
Có cần gì họ hiểu ta đâu em
Nên dù ngoài trời có mưa hơn nữa
Ta vẫn ấm -- tay ta vẫn ấm để ôm em
Nhưng rồi, đã đến lúc em phải đến sở làm
Dù cả em và ta đều không muốn em đến sở làm
Cả em và ta đều muốn có một ngày như hôm qua
Một ngày tình yêu ta
Một ngày tình yêu em
Em có hiểu không?
Tình yêu ta đã mang cho rất nhiều người khác
Nhưng bao giờ cũng còn đủ để cho em
Vì em sẽ là người yêu ta thêm mười lăm năm nữa
Dù ta có chết đi
Ta vẫn nhớ thương em
Dù em có chết đi
Em vẫn tiếc thương ta
Tiếc thương một chuyện tình không có đoạn kết
Vì tự nó cũng đã không có mở đầu
Vì đã lâu ta vẫn âm thầm yêu em
Hạ Quyên.
Hạ đỏ
Lại một ngày mùa hè
Sóng biển xanh
Dưới chân cát mịn
Ta bỗng bắt gặp quá khứ xưa
Mười ngàn ngày cách biệt
Tưởng như cơn mưa mùa hạ
Trên tóc em nắng tí tách rơi
Này em, em có thấy những cánh hải âu
Những con dã tràng se cát
Không đủ cho lâu đài hạnh phúc ta
Cát vàng sẽ bị sóng cuốn đi
Và em, em cũng sẽ bỏ ta đi
Này em, ta ước mơ sẽ có một ngày
Ta sẽ đưa em về thành phố cũ
Sống như trẻ thơ
Em tung tăng chân chim
Ta, dưới nắng gốc cây hoàng lan
Mơ một mái tóc con trai
Xinh như búp bê, buổi chiều cắp sách ngang qua.
Cô bé thích hái trộm hoa giấy
Nấp sau cây anh đào sợ ta bắt gặp
Này cô bé,
Ta đã thấy dù em nhanh như sóc con
Này cô bé,
Hoa anh đào vướng trên tóc em
Để ta nhặt ép vào sách học
Cô bé ngày xưa -- kỷ niệm vẫn còn sống trong ta
Dù đã ba mươi năm
Ta vẫn nhìn thấy em giữa đám đông người
Chiếc khăn quàng đỏ
Cô bé đi, về con đường ngang
Tụi con trai liến thoắng theo sau
Ta đứng nhìn theo trên cửa sổ cao
Này em,
Khăng quàng có còn đỏ, hoàng lan có còn tươi,
hoa giấy có còn thắm trên môi em
Cho ta xin một chút giữ làm kỷ niệm
.........
Em qua nắng hạ thơm mùi tóc
Chết cả hồn ta thêm ngất ngây
.........
vì em, em sẽ nhớ
cát mịn dưới chân em
và em, em sẽ nhớ
sóng biển dưới chân em
và em, em sẽ nhớ
Hạ đỏ dưới chân em.