Quỳnh Anh
Những Giọt Mưa Xuân
Từ đi xuân đó đến giờ
Cội đào héo hắt đợi chờ mưa xuân
Vẫn tôi trong cơi hồng trần
T́nh riêng gởi áng mây Tần xa xôi
Gịng sông nước lững lờ trôi
Cuốn theo t́nh đă th́ thôi hững hờ
Tiêu Tương chia cách đôi bờ
Xuân đi xuân đến mộng chờ chiêm bao
Xuân sang ḷng thấy nao nao
Phương này xuân đến rạt rào vấn vương
Nhởn nhơ những đóa hải đường
Đầu cành mai trắng tỏa hương ngạt ngào
Mưa xuân giọt nhỏ lao xao
Xuân này chưa đến xuân nào thấy nhau
Bao năm t́nh lỡ c̣n đau
Ngh́n xưa nối lại ngh́n sau ngỡ ngàng.
Mây Thu
Thu vàng cho lá ĺa cây
Cho phai màu nắng cho mây về ngàn
Trăm năm mây hợp lại tan
Để trong tâm tưởng muôn vàn xót xa
Hồng trần mộng ước phôi pha
Mây trôi lăng đăng bao la mịt mờ
Phiêu du trong cơi hững hờ
Mây đan gối mộng đợi chờ chiêm bao
Thuyền mây nhẹ hẫng lao xao
Ngân hà bát ngát biết bao ngả đường
Bóng chiều quyện với khói sương
Hư vô dẫn lối mây vương cuối trời.
Bến Cũ Đợi Chờ
Trùng dương bát ngát bao la
Ngoảnh nh́n bến cũ đă xa đă mờ
Thương ai bến đợi bơ vơ
Xót người đăng đẵng bến bờ ngóng trông
Tàu đi để lại bến không
Ngẩn ngơ héo hắt sầu đông lạnh lùng
Chiều tà biển vắng mịt mùng
Mênh mang nỗi nhớ trùng trùng nỗi đau
Xót xa đành đoạn mất nhau
Bơ vơ bến cũ nao nao dạ sầu.
Đảo Hoa Vàng
(Nhớ về một ḥn đảo hoa vàng trong vùng biển Baltic)
Rực vàng bát ngát hoàng hoa
Một trời mây trắng bao la ngút ngàn
Gió đong đưa vạn cánh vàng
Sương mù man mác chiều tan nhạt nḥa
Hoàng mai thấp thoáng quê xa
Héo tàn từ độ phôi pha từ ngày
Thời gian là thoáng mây bay
Mênh mang sầu nhớ tháng ngày tha hương
Mông mênh một giải khói sương
Bập bềnh sóng vỗ trùng dương gợi sầu
Rưng rưng giọt nắng nhạt màu
Hải âu soải cánh về đâu phương nào
Ngỡ rằng mộng cũ chiêm bao
Chập chờn cánh bướm rạt rào thiết tha
Bốn mươi năm vụt lướt qua
Nửa đêm thức giấc lệ nḥa mắt cay.