Song Vinh
Lăng du
một chút đắng, một chút cay
nẻo đường viễn xứ từng ngày hư hao
một câu hỏi, một tiếng chào
cùng ngôn ngữ Việt mà sao ngại ngùng
một chút dại, một chút khùng
nắng lên soi lối ngập ngừng người đi
một đoàn tụ, một phân ly
cuối đời ngoảnh lại thầm th́ lời ru
một chút tốt, một chút hư
một lần rồi cũng thiên thu phận ḿnh
Chợt thấy ḷng
thêm một chiếc lá vàng
thêm một chút hoang mang
thêm một chiều se lạnh
mùa thu về nhẹ nhàng
thêm một thoáng thời gian
thêm một hơi thở than
thêm một lời cạn nghĩ
cùng theo về, chia tan
đêm nay tàn cuộc rượu
trăng vườn sau mênh mang
một ḿnh tôi thu dọn
lượm được cái tan hoang...
Cút bắt
ḷng vẫn nặng những ưu tư xưa cũ
bóng quê hương, thân phận, nối liền nhau
thơ xoáy măi nỗi sầu vào xương tủy
đêm lẫn ngày, dài ngắn, buồn như nhau
môi vẫn đọng những nụ cười gượng gạo
h́nh như ai lấy cắp một phần hồn
h́nh như ai để lại một vết son
cho t́nh măi giàu thêm niềm nhung nhớ
ở đây có những con đường lá đổ
đi và về cút bắt với thiên nhiên
đời vẫn chung nhưng cuộc sống vẫn riêng
yêu tha thiết nhưng dễ ǵ cho hết
ở đây có những đêm say mê mệt
rượu ngàn năm đâu rửa hết ḷng sầu
uống cứ uống nghĩ làm chi sống chết
có về đâu rồi cũng chẳng đến đâu
ở đây có vội vàng không thứ tự
sống cho xong, cho ngày tháng qua đi
hơi đâu lượm những ưu tư mộng mị
để mai sau đời ngó lại, đôi khi
ở đây có những người vô tư quá
sống dửng dưng mà chết cũng vô t́nh
ăn và làm, làm và ăn lẩn quẩn
chơi măi tṛ cút bắt linh tinh
ở đây có tiếng ca ṃn lối sỏi
bóng song thân giờ hai lối âm dương
hôm trở lại, xương tan ṿm chùa lạ
nước mắt này khóc cha mẹ, khóc ta
thôi lỗi hẹn xin ban cho hồn cũ
chút tin yêu vào thân xác ră rời
trong quên lăng gịng lệ buồn cố dấu
dẫu ít nhiều hơn kém cũng lần đi
ở đây có những tṛ chơi rất lạ
Cũng ngần ấy thôi
tôi làm thơ giản dị
tôi làm thơ rắc rối
tôi làm thơ trong sáng
tôi làm thơ tối tăm
tôi làm thơ ngắn
tôi làm thơ dài
tôi làm thơ có vần
tôi làm thơ không vần
tôi làm thơ một chữ tới thơ chục chữ
tôi làm thơ lục bát
tôi làm thơ song thất lục bát
tôi làm thơ ngũ ngôn
tôi làm thơ thất ngôn
tôi làm thơ đường
tôi làm thơ tự do
tôi làm đủ loại thơ
mà vẫn không sao diễn tả được
cái buồn
của tôi
Em, anh và t́nh yêu
1.
em nằm ngủ đẹp như tiên
tay co tay duỗi ưu phiền rời xa
nắng trưa lấp ló sau nhà
nắng không ra mặt bởi là thương em
2.
anh đi thơ thẩn bên thềm
nh́n cây vú sữa đếm thầm một hai
một là ở lại đây hoài
hai là đi miết cho dài nhớ nhung
3.
trái tim là cơi vô cùng
nuôi hoa nuôi cỏ nuôi rừng nuôi sông
nuôi bao nhiêu triệu hoa hồng
chỉ nhờ hương sợi thơ ḷng biết yêu
(trích Về Dưới Hiên Xưa)
Bằng Hữu Qua Nét Thơ
Hoàng Lộc
Trái Tim C̣n Lại phương này
chiều bên Memphis thiếu ngày thiếu đêm
làm trăng trốn gió đi t́m
làm mây bẽn lẽn nỗi niềm riêng tư
Luân Hoán
quờ tay nắm mớ chữ rời
quẳng vào trang giấy tiếng cười bay xa
gịng thơ ngơ ngẩn cỏ hoa
chiều mưa hoán đổi ngày ǵa luân lưu
Phan Xuân Sinh
thoảng một phương trời mấy niềm đau
tháng năm xa xứ biếng câu chào
Chén Rượu Mời Người: ai tri kỷ
gói vào ḷng chữ tiếng cuồng ngâm
Quan Dương
Quốc hận tháng Tư đời nghiêng ngă
Nắng bỏng trưa hè vẫn dang tay
Mười ba ngàn dặm quê xa quá
Đến tạm phương này cuộc tỉnh say
Trần Trung Đạo
Đổi Cả Thiên Thu Tiếng Mẹ Cười
gịng thơ ray rứt quẩn quanh đây
tấm ḷng vọng măi về quê ấy
sẽ thắm một ngày đất nở hoa
Nguyễn đức Bạt Ngàn
quê hương thi khúc
biệt phố đăng tŕnh
giọt thơm sữa Mẹ
tiếng cười lênh đênh...