Tâm Nhiên

 

 

 

Cuộc thơ

Thi ca là một con đường
Bước đi cùng tuyệt về phương thẳm lòng
Có gì độc đáo vô song
Mà nghe kỳ lạ qua dòng ngữ ngôn

Máu xương thấm cuộc sinh tồn
Sầu vui cuối biển đầu non bốn bề
Vì yêu em khắp sơn khê
Ta phiêu du mãi chưa về nơi đâu

Mây còn bay trắng nhiệm mầu
Thì ta cũng lượn trước sau nhẹ vời
Cười theo hào phóng rong chơi
Chẳng gì trói buộc giữa đời tự do.

 

Giữa ngàn khơi xa

Về đây mây hải đảo nhòa
Xa xăm nghìn dặm thấy ra muôn trùng
Thẳm xanh ánh mắt viên dung
Đại dương nằm gọn giữa vùng tâm tư

Về đây trăng chiếu diệu từ
Tan đi vạn kiếp bụi hư huyễn rồi
Ý nào chưa nói trên môi
Đã vang sóng vỗ thành lời thơ bay

Về đây biển núi sum vầy
Quyện hòa điệu thở ở ngay bây giờ
Ngồi yên giản dị đơn sơ
Nghe hồn tịch mịch bên bờ nhân sinh.

 

Lòng như nước

Giữa hồn vang mãi tiếng thơ
Hoài ngân nga vọng từng giờ phút trôi
Sóng xô vỗ dưới chân đồi
Biển xanh cát trắng chẳng phôi pha gì

Mỗi ngày trên mỗi bước đi
Bồng tênh lên xuống đều tùy thuận qua
Đến đâu cũng nhẹ huyền hòa
Như sương khói quyện lời ca hát này

Trùng trùng muôn dặm đó đây
Vẫn luôn thể hiện diễn bày pháp không
Không là chi hết xuôi dòng
Nguồn vi diệu ấy chảy trong veo thường.

 

Hoa đốm giữa hư không

Hỗn độn tồn sinh buồn thảm thiết
Chuyện đời máu lệ xót xa thay!
Túy khách cuồng nhân hoài trăn trở
Vẫn thoát chưa ra cõi mộng này

Rồi bỗng hốt nhiên liền thấu thị
Vỡ bùng tan hết những đa mang
Nguồn tâm sâu thẳm nguyên sơ hiện
Chuyển hóa lầm mê thấy rõ ràng

Buông xuống niềm đau từ vạn kiếp
Là xả nghìn thu dứt mịt mùng
Nghiệp mệnh điêu linh trầm thống hỡi
Trút sạch trong lòng nhẹ thung dung

Mới hay điên đảo vô minh nọ
Chỉ vì chấp thật cái ta thôi
Cái ta huyễn hóa như hoa đốm
Ồ lên một tiếng dội vang trời.

 

Trà thơ

Sớm tinh mơ lặng trầm ngồi độc ẩm
Rót giọt sương đầy ly gió muôn trùng
Trộn lẫn nắng nghìn thu trong một cốc
Trà thi ca ta thưởng thức vài chung

Chiều nguyên vẹn nghe đáy hồn sâu lắng
Chén trà xanh thanh đạm khói vờn hương
Hương vị đó có trời cao biển rộng
Quyện hòa nhau mầu nhiệm quá diệu thường

Một tách trà chứa càn khôn vũ trụ
Đủ tương phùng cả sông suối ngàn khơi
Mời em nhé nhẹ nhàng cùng ta uống
Chung trà thơ vô lượng nghĩa không lời.

 

Ngát phương thơ

Mới sớm bửng trời hừng đông dậy
Là bắt đầu nghe hơi thở mùa sang
Đã phưởng phất nhẹ vờn bay quyến rũ
Khắp quanh đây rung nhịp phím cung đàn

Gió nghìn năm vi vu mềm lay động
Đóa vàng hoa óng mượt trước hiên nhà
Lá rụng xuống chút hương lòng e thẹn
Nhặt giùm ta một thoáng mơ qua

Ơi chiều thơ chiều thơ ngân nhè nhẹ
Hát đi em điệu hát khơi vơi
Để ngồi lại bên thềm xưa đơn giản
Ta làm thơ thầm cảm tạ ơn đời

Với những ngày xanh hồng hoa phố nọ
Có em thôi là đủ quá trọn đầy
Nên ta về đâu dám lời chi nữa
Hỡi tình thơ ghi dấu mãi nơi đây.

 

Xuân chân nghĩa

Thời gian vụt thoáng bay qua
Mấy mươi năm lặng bóng tà huy buông
Bỏ thôi câu hỏi cội nguồn
Trả lời sao được bởi muôn thu rồi

Đã đi nghìn dặm xa xôi
Đã về cuối đất tận trời nơi đây
Sát na là phút giây này
Thấy ra muôn thuở ở ngay bây giờ

Thở cùng xanh biếc nguyên sơ
Để toàn thể quyện chung bờ bến xuân
Ngàn hoa cỏ ngát rộ bừng
Khi nàng thơ bước từ chân nghĩa về.

 

Quán bên sông

Bến sông lộng nắng hoa vàng
Mây trôi nước cuốn về chan chứa nguồn
Nên đời mới lạ luôn luôn
Chiều thiên thu đẹp nghe buồng tim reo

Ngát hương cát trắng dặt dìu
Bên thềm hiên quán lặng phiêu diêu hồn
Gót quê về gõ hoàng hôn
Rộn vang cung bậc vẫn còn lại qua

Cà phê cũng thấm đậm đà
Huống chi ly rượu tình ca dao này
Rượu tình chưa uống đà say
Nói gì thêm nữa khi đầy ắp thơ?

 

Dặn dò

Nếu một chiều nào đó em nghe
Rằng ta đã chết ở quê người
Thì em đừng có buồn áo não
Khóc than gì một xác ma trơi?

Ăn thua là bây chừ còn sống
Mình có vì nhau san sẻ yêu thương?
Có lãnh hội cỗi nguồn vô ngã
Để thong dong chơi giữa vô thường?

Chắc chắn lắm rồi đây nấm mộ
Sẽ chôn thây kẻ lãng tử này
Em ơi ! Chớ ngậm ngùi luyến tiếc
Mà hãy nhìn trời mây trắng bay

Bởi suốt bình sinh như mây trắng
Ta bay hoài qua trăm núi nghìn sông
Dù đến hay đi chỉ là biểu hiện
Có gì đâu đừng kẹt vướng trong lòng.

 

Bản tình ca muôn thuở

Thiên hương quốc sắc đó
Kỳ hoa dị thảo đây
Vẫn thường xuyên hiện hữu
Trong mỗi phút giây này

Ngay bây giờ em ơi là cái đẹp
Là yêu thương giản dị rất đơn sơ
Dù cho cát bụi phủ mờ
Vẫn hoài sáng tạo nguồn thơ chảy về

Về giữa lòng thanh tịnh
Ngời tịch chiếu diệu tâm
Ngát hương đồng cỏ nội
Hòa âm khúc cung cầm

Trầm ca xanh huyền ngân vang vọng mãi
Giữa đang là vĩnh cửu đây thôi
Ơi chao! Tuyệt quá nụ cười
Em về thể hiện yên vui tận cùng.

 

Chiều phiêu nhiên

Nhớ tới hoa mỗi lần nghe và thấy
Một điều chi liền nhẹ nhõm trong hồn
Trổ diệu ảo lung linh màu chơn mỹ
Cảm nhận thầm lặng lẽ hát vô ngôn

Tưởng đến trăng khi nghĩ gì kia nọ
Gió mây bay mát rượi gót thùy trinh
Tinh anh đó của trời xuân rực rỡ
Sáng quang minh trong thâm xứ tim mình

Hoa trăng đã hóa thân thành yểu điệu
Dịu dàng ơi xanh biếc dáng huyền ngân
Mang thông điệp của tình yêu mới lạ
Làm nhân gian hồi phục đến vô ngần

Tình thâm thiết từ em về thể hiện
Chuyển hóa đời bớt sa mạc hoang liêu
Cho anh cảm mười phương đều yêu mến
Nên rong chơi tùy hứng giữa muôn chiều.

 

 

 

 

Trở về mục Đọc Thơ