Tản Đà

 

 

 

Tống biệt

Lá đào rơi rắc lối Thiên thai,

Suối tiễn, oanh đưa, những ngậm ngùi.

            Nửa năm tiên cảnh,

            Một bước trần ai.

Ước cũ duyên thừa có thế thôi.

            Đá mòn, rêu nhạt,

            Nước chảy, huê trôi.

Cái hạc bay lên vút tận trời!

Trời đất từ nay xa cách mãi.

            Cửa động,

            Đầu non,

            Đường lối cũ,

Nghìn năm thơ thẩn bóng trăng soi.

 

 

Thề non nước

- Nước non nặng một lời thề

Nước đi, đi mãi, không về cùng non.

Nhớ lời "nguyện nước thề non",

Nước đi chưa lại, non còn đứng không.

- Non cao những ngóng cùng trông

Suối tuôn dòng lệ chờ mong tháng ngày,

Xương mai một nắm hao gầy,

Tóc mây một mái đã dầy tuyết sương.

Trời tây chiếu bóng tà dương,

Càng phơi vẻ ngọc nét vàng phôi pha.

Non cao tuổi vẫn chưa già,

Non thời nhớ nước, nước mà quên non.

Dù như sông cạn đá mòn,

Còn non, còn nước, hãy còn thề xưa.

- Non xanh đã biết hay chưa?

Nước đi ra bể lại mưa về nguồn.

Nước non hội ngộ còn luôn

Bảo cho non chớ có buồn làm chi.

Nước kia dù hãy còn đi,

Ngàn dâu xanh tốt non thì cứ vui.

- Nghìn năm giao ước kết đôi,

Non non nước nước không nguôi lời thề.

 

 

 

 

 

 

Trở về mục Đọc Thơ