Thanh Hà

 

 

 

 

Đôi khi buồn

Đôi lúc ḷng như một bờ sông

Trong chiều mưa lặng lẽ xuôi gịng

Đ̣ đơn côi ngoái chèo trở lại

Trên bến c̣n mưa hẹn chờ mong

 

Đôi lúc ḷng như một nhành lan

Nở không đâu phai sắc chẳng màng

Hương thơm tỏa kín đời ẩn dật

Ngạo nghễ sầu quanh vườn nhân gian

 

Đôi lúc ḷng lại như mù không

Đứng ṃn câm giữa trời phiêu bồng

Chẳng là hoa chẳng là sông vắng

Chán chê buồn ngă bệnh cuồng ngôn.

 

 

Trung thu

Đêm buông trên bờ tường vôi lở

Trời nát nhàu những mái nhà nghiêng

Trăng đi đâu vắng mù con ngơ

Rằm không trăng trung thu muộn phiền

 

Một góc nhà nh́n ra cửa sổ

Rưng rức ḷng nhớ ánh trăng xưa

Đèn hoa như tưng bừng ngoài phố

Tết nơi đây chỉ đoạn nến thừa

 

X̣e que diêm thắp bừng chút lửa

Soi bàn tay từng ngón tháng năm

Mùa qua đi, thu c̣n một nửa

Nến run mưa tê buốt chỗ nằm

 

Đêm bây giờ tràn vuông cửa tôi

Tâm đọa đày giữ mối t́nh đơn

Chao lệ nến bập bùng gió thổi

Rằm không trăng trung thu tủi hờn.

 

 

Chiều băi sạn Trí Nguyên

Mênh mông xanh ngát buồn đôi mắt biển

Buổi đi về thương nhớ đến trăm năm

Ai thương nhớ? Phải gịng sông mải miết

Tim thủy triều dâng ứ máu đơn côi

 

Một chút hương mặn nồng theo gió núi

Có làm sầu môi lạnh với hương bay

Biển gọi chi sông trót đời hờn tủi

Loanh quanh nơi chật nhất của tháng ngày

 

Ôi giọt muối chát hồn sông ra biển

Sông chẳng làm biển ngọt thoáng hương môi

Cũng đành thôi sống đời ṃn thê thiết

Vỗ âm thầm chân phiến đá đơn côi.

 

 

 

 

Trở về mục Đọc Thơ