Thanh Nhung

 

http://www.geocities.com/chtn_nhatrang/

 

 

Tịch Lặng

Đồi thông vi vút
Hơi gió dạo đàn
Âm ba lịm ngọt
Tan vào không gian.

 

Đỉnh đồi mướt cỏ
Nắng dịu màu xanh
Và linh hồn nhỏ
Thênh thang một ḿnh.

 

Người về phương mô?
Biết đâu ḥ hẹn
Rừng xanh hoang vu
Trường giang đôi bến?

 

Hai người yêu nhau
T́m về tĩnh mịch
Đầu chạm mái đầu
Sao ḿnh xa cách?

Lắng nghe chân bước
Nhưng chỉ im ĺm
Sầu không khóc được
Ray rứt buồng tim.

 

Bằng linh hồn nhỏ
Tôi lạc đồi thông
Nhẹ vào giấc ngủ
Mà mơ năo nùng.

(Thiên An, Huế, tháng 7/1960)

 

 

Vội Vàng

Cơn gió mùa đông đem về rét mướt
Chiếc áo choàng không đủ ấm tâm hồn
Đường phố xôn xao biển người xuôi ngược
Cuộc sống tưng bừng gây nỗi cô đơn.

Từng dăy nhà cao giam cầm tư tưởng
Tâm trí vờn theo máy móc vô t́nh
Vụt nhớ Nha Trang biển trời bốn hướng
Mời mọc linh hồn dấn bước phiêu linh.

Người nối người xô nhau về cuối phố
Đua với thời gian thiên hạ vội vàng
Thương nhớ làm sao những chiều năm cũ
Đường vắng quê nhà đếm bước thênh thang.

Xếp cất vào rương hai tà áo mỏng
(Đôi cánh ngày xưa gieo mộng dọc đường)
E bước vội vàng đi theo nhịp sống
Làm tủi linh hồn chiếc áo quê hương.

Với nón nghiêng nghiêng đi vào nắng hạ
Áo thướt tha bay hẹn với mây ngàn
Thôi hết -- giờ đây mắt nh́n vội vă
Theo gót muôn người đuổi bắt thời gian.

(Tokyo, 3/1963)

 


Hoài Vọng

Những làn mây nâng hồn xa biển cả
Rặng thùy dương thầm thỉ lời chia tay
Mắt luyến lưu đàn em dại thơ ngây
Vầng trán thâm trầm chiếc hôn của mẹ
Ṿng tay cha biến tôi thành nhỏ bé
Phút sau cùng hồn ở lại quê hương
Xa vắng làm sao tiếng gọi lên đường
Chân trời lạ bỗng dưng thành vô nghĩa.
Những bước đi trong điệu buồn thấm thía
Kéo tôi rời thế giới mộng ngày xưa
Và con chim trong sân gió đợi chờ
Giang cánh rộng chở đi niềm lưu luyến.
Rồi cũng nương theo nhịp đàn gió chuyển
Xứ lạnh âm thầm tiếng nấc về tim
Trong gió trong mây nghe tiếng êm đềm
Của thương mến vương theo từ quê mẹ.
Trời Đông Kinh có mùa thu nắng hé
Có những chiều buồn mây xám đăm chiêu
Nhưng t́m đâu ngh́n lá gió dập d́u
Và trăng sáng những đêm sầu rất lạ.
Trời Đông Kinh có mùa thu rộn ră
Có muôn màu tô điểm phố tươi vui
Nhưng t́m đâu hoa lá nở trên đồi
Những tà áo phất phơ thầm ước hẹn.
Niềm thương nhớ không làm sao đè nén
Nên Đông Kinh rồi cũng thấy hoang tàn
Ôi áng mây nào vượt bể mênh mang
Xin chở lấy hồn tôi về xứ mẹ.

(Tokyo, 7/9/1963)

 


Lối Cũ

Thêm một lần nghe mộng ră rời
Muôn ngàn thương mến cũng bằng thôi
Người tham lam quá nên t́nh ái
Cũng vội vàng theo gió đổi dời.

Tôi đă làm thân dại cỏ hoa
Trời đông mơ đợt nắng tơ ngà
Người mang xuân đến trong vầng nhật
Nhẹ lối sầu xưa tôi bước qua.

Rồi lại yêu rồi lại đắm say
Mười xuân đem góp một xuân nầy
Tóc mây buộc cánh chim bằng đó
Vũ trụ huy hoàng trong cánh tay.

Năm tháng qua sao chửa trưởng thành?
Mộng t́nh im ngủ đáy hồ xanh
Người quay nh́n đóa phù dung nở
Tôi cúi đầu nghe khúc độc hành.

Nên lại đi về lối cỏ xưa
Mùa đông rồi lạnh đến bao giờ?
Ṿng tay ôm giấc mơ vừa chết
Hồn buốt đau thương nắng hững hờ.

(Tokyo, 18/6/1964)

 

 

Huyễn Hoặc

Người vụt đến bằng bước chân huyền hoặc
Thoáng giang hồ trong giọng hát mê say
Từng cái siết bàn tay trào nước mắt
Hồn nhập hồn -- hư ảo xuống ṿng vai.

Xin thật nhẹ, b́nh pha lê sắp vỡ
Biên giới hư không g̣ bó con người
Gần gũi quá nên nghe ḷng e sợ
Mắt đông sầu xin hăy lặng nh́n tôi.

Tôi đă đi xa cuộc đời thơ dại
Dẫu đau thương không c̣n lối quay về
Đón kinh ngạc trong ḷng tay mê mải
Cho điệu buồn theo gió lạ bay đi.

C̣n những phút chập chờn ru ảo ảnh
Ngón tay đan không thề thốt hẹn ḥ
Xin rót xuống trong ḷng mưa thật lạnh
Những khúc ru trầm xao xuyến hương thơ.

(Paris, 1/1972)

 

 

Băo Biển

Gió chiều u uất gọi
Trùng dương vụt chuyển ḿnh
Mênh mang trời băo tố
Nghe nhạc cuồng rất xanh.

 

Cũng tṛn như nước mắt
Cũng tṛn như ṿng tay
Lời đam mê biển gọi
Trong lớp sóng vun đầy.

 

Từ muôn ngàn núi thẳm
Gió đem t́nh hoang sơ
Mà yêu từng tâm sự
Của trùng dương đôi bờ.

 

Rồi mai trời rực nắng
Bàn chân gió thật hiền
Âm ba trầm tiếng thở
Qua rồi cơn băo điên.

 

Mây mềm bay trở lại
Và trăng sao hiện về
Cho biển triền miên nhớ
Cơn gió vừa bay đi.

(Paris, nhớ 16/1/1972)

 


Biển

Trùng dương xỏa tóc mây dài
Băi suông cát trắng nghiêng vai hững hờ
Bước chân thầm đếm bơ vơ
Vết hằn lên cát đơn sơ chuỗi ngày.

(Pulau Kapas, Malaysia 8/1974)

 

 

Xin cho tôi 

Xin cho tôi một lần
Thả sầu theo suối tóc
Giọt nắng chiều phân vân
Lung linh thành lệ ngọc.

 

Mùa xuân tṛn bước mây
Xa xôi vùng tuổi đó
T́nh học tṛ mê say
Trắng như màu sách vở.

 

Xin cho tôi một lần
Khoác màu xanh áo cũ
Nh́n từng mảnh ái ân
Ghi tên vào kư sự.

 

Giọt nước mắt rồi thôi
Đi vào đời lẳng lặng
Thoáng nụ cười trên môi
Mong ngày mai rực nắng.

 

Xin cho tôi một lần
Hát lời ru của biển
Xin cho tôi một lần
Khát khao ḿnh hiện diện.

(Kuala Lumpur, 18/1/1975)

 

Thoát Ṿng

Một lần
Vỡ tan từng mảnh
Tim vá víu làm bản thân
Mắt đêm thật lạnh.

Tôi đi
Đầu cúi xuống
Mơ ước c̣n chi
Luyến thương chừ đă muộn.

Lăn vào biển đen
Và những ḍng mưa rơi rất xám
Giọt nắng chỉ vừa hồng lên
Một khắc rồi thôi tạ từ điềm đạm.

Ṿng tay ôm
Không hề tṛn quanh tôi nữa
Nụ hoa cài tóc vương thơm
Hương xưa điệu buồn chan chứa.

Với niềm đau đó
Một lần mang tên cố nhân
C̣n mảnh tim thật nhỏ
Cất riêng cho trọn đường trần.

(Kuala Lumpur, 12/2/1975)

 

Nhẹ

Niềm đam mê
Như giọt nước mắt nóng bỏng
Rơi vào khoảng trống
Tim vẫn niềm khao khát thầm th́.

Xin nụ hôn mềm như cánh bướm
Mắt nh́n giọt sương thủy tinh
Hồn là mây trong ḷng nước biếc
Thoảng gió xôn xao vỡ h́nh.

Tôi uống lời trên vành môi chạm khẽ
Nhận t́nh yêu trong mắt sáng bao dung
Hồn run nhè nhẹ
Thoát niềm cô đơn muôn trùng.

(Kuala Lumpur, 19/2/1975)

 

Tĩnh Vật

Cánh bướm vờn xa lẳng lặng.
Bàn tay mềm búp sen
Trên tờ giấy trắng
Bút khô mực nằm yên.

(Kuala Lumpur, 27/2/1975)

 


Tâm Thức

Đừng đến với tôi
Bằng mong ước đi t́m tuyệt mỹ
Trong làn tóc sông thơ
Hay giọng cười nhạc ư.

Hồn tôi
Hỗn mang niềm riêng t́nh thương Đất Mẹ
Câu nói giọng cười
Khắc sâu niềm cô đơn thế kỷ.

Tôi không biết phụng thờ
Vàng ngọc chói chan đơm hoa kết trái
Tôi làm thơ
Ca niềm đau nhân loại.

Thế giới riêng tôi
Mở toang cho những tâm hồn bạn
Trong đám đông lạc loài
Tâm sự cùng nhau cho đến sáng.

Xin đến với tôi
Như đi vào cuộc sống
Đón kinh ngạc làm vui
Và đợi chờ thất vọng.

(Penang, 4/1975)

 

Tiêu Hao

Với chân dằn vặt
Những ngày đi qua
Dặm hồn lá úa
Dặm hồn sương sa.

 

Nửa đời trắng tóc
Ăn năn hiện về
Điệu buồn sám hối
Những mùa xuân đi.

 

Say t́m đất lạ
Thơm áo khoa danh
Hồn thơ lạc lơng
Tiềm thức nương ḿnh.

 

Bút khô màu mực
Tâm ư nhạt mờ
Thèm hoa cỏ mẹ
Nồng ngát hương thơ.

 

Luân hồi một kiếp
Ôi cánh chim di
Vượt trùng dương thẳm
Hun hút đường về.

 

Trời xa nhạt nắng
Nghe hồn vũng sâu
Giọt buồn lẳng lặng

Bâng khuâng cúi đầu.
(Vancouver, 1981)

 

Song Đôi
(Trao L., qua biên giới ngôn ngữ )

 

Chân dung t́nh yêu nầy
Không có sự hờn ghen của bầy quạ đói
Hai tâm hồn hai đường bay
Vùng tri giác xuyên về một cơi.

Chân dung t́nh yêu nầy
Tṛn vo như hạnh phúc
Yên b́nh thanh thản trong ṿng tay
Không giả trang thay bức tường tù ngục.

Hạnh phúc đơn sơ
Như bữa cơm ngọt ngào rau trái
Như chuỗi cười cho một t́nh cờ
Đôi đũa lệch so hoài so măi.

Hạnh phúc như giọt sương
Lung linh màu nắng mới
Chạm khẽ tay nhau đi cùng con đường
Đỉnh xa mặt trời đón đợi.

(Arlington, VA 8/1985)


Ngăn Cách

Năm tháng theo nhau, thôi không c̣n vói tới
Trời mưa dầm xứ Huế lạnh xương da
Nụ cười ai ấm ḷng trên bến đợi
Những chuyến đ̣ ngang chở mộng kiêu sa.

Không vói tới những ngày say nắng hạ
Huế ru trầm hợp tấu của bầy ve
Nàng tôn nữ nghiêng đầu trong nón lá
Mộng mười lăm xanh mát lối đi về.

Không vói tới nhịp cầu nâng gió nhẹ
Buổi tan trường áo trắng phất phơ bay
Ríu rít lời chim ngọt ngào giọng kể
Mẩu tâm t́nh trong suốt rất thơ ngây.

Không vói tới cổng trường xưa nếp cũ
Sách vở ngàn năm kể chuyện rồng tiên
Huế điên đảo thương ông già Bến Ngự
Nước sông Hương chuyên chở một lời nguyền.

Không vói tới Huế nghèo xơ xác đó
Rách cho thơm nhân cách giữ giùm nhau
Tiếng ḥ nghe u trầm như nỗi nhớ
Thành quách kiêu hùng lặng đứng tiêu hao.

Không vói tới từ dặm ngàn đất khách
Vượt không gian dù chỉ một đường bay
Thoắt quay lại đă muôn trùng ngăn cách
Nỗi quê hương thao thức măi phương này.

(Los Angeles, 23/10/1999)


Nhớ

Xuân đến rồi đi anh thấy không
Ngơ xưa chim hót nắng mai hồng
Trời nay gió chở sương chiều xám
Chân giẫm bờ Tây nhớ biển Đông

Biển nhớ từng cơn sóng gọi thầm
Phương này nghe thoảng chút dư âm
Vói tay chạm khẽ ngày thơ đó
Giọt sáng cài lên đêm lặng câm

(Los Angeles, tháng 12, 2000)

 

 

 

 

 

 

Trở về mục Đọc Thơ