Thanh Tâm Tuyền

 

Lệ Đá Xanh


tôi biết những người khóc lẻ loi
không nguôi một phút
những người khóc lệ không rơi ngoài tim ḿnh
em biết không
lệ là những viên đá xanh
tim rũ rượi

đôi khi anh muốn tin
ngoài trời chỉ c̣n trời sao là đáng kể
mà bên những v́ sao lấp lánh đôi mắt em
đến ngày cuối
đôi khi anh muốn tin
ngoài đời thơm phức những trái cây của thượng đế
mà bên những trái cây ngọt ngào đôi môi em
nguồn sữa mật khởi đầu

đôi khi anh muốn tin
ngoài đời đầy cỏ hoa tinh khiết
mà bên cỏ hoa quyến rũ cánh tay em
ṿng ân ái
đôi khi anh muốn tin
ôi những người khóc lẻ loi một ḿnh
đau đớn lệ là những viên đá xanh
tim rũ rượi

 

 

Bài Ngợi Ca T́nh Yêu

1.
Tôi chờ đợi
lớn lên cùng giông băo
hôm nay tuổi nhỏ khóc trên vai
t́m cánh tay nước biển
con ngựa buồn
lửa trốn con ngươi

Đất nước có một lần
tôi gh́ đau đớn trong thân thể
những gịng sông những đường cầy núi nhọn
những biệt ly rạn nức ḷng đường
hút chặt mười ngón tay ngón chân da thịt
như người yêu từ chối vùng vằng

Tôi chờ đợi
cười lên sặc sỡ
la qua mái ngói
thành phố ruộng đồng
bấu lấy tim tôi
thành nhịp thở
ngơ cụt đường làng cỏ hoa cống rănh
cây già đá sỏi bùn nước mặn nồng
chảy máu
tiếng kêu

2.
Tôi chờ đợi
phổi đầy lửa cháy
môi đầy thẹn thùng
vục xuống nhục nhằn tổ quốc
nh́n gót giầy miệng uống tro than
nghe tiếng ca của một người không quen
của cuộc đời t́nh nhân

3.
Trang sách khởi đầu viết
mắt người cần ánh sáng
môi người cần mặt trăng
bàn tay đ̣i mặt trời
và ngực em tự do
của anh của anh tất cả

Em gối đầu sương xuống
chuyện tṛ bằng bóng h́nh

Tôi đẹp như h́nh tôi
như cuộc đời
như mọi người
như chút thôi
anh yêu lấy em

Em là lá biếc là mây cao là tiếng hát
sớm mai khuya thức nhiều nhớ thương
em là cánh hoa là sương khói
đêm màu hồng

Ṿng tay dĩ văng và bát ngát
chỗ yên nghỉ cuối cùng
dưới mắt sao dưới bàn chân những đứa con

4.
Tôi chờ đợi
một người không
nhiều người
ở thành phố thiếu thốn
ở làng mạc đọa đầy
tôi là tiếng nói là tiếng khóc
những người bỏ đi hẹn trở về
những người mím hơi thừa chịu đựng
tôi chờ đợi
tôi là tiếng thơ là tiếng cười
mai Việt Nam hỡi mai Việt Nam.

 

 

Bài Thơ Của Tháng Giêng

 

Con đường chưa ai tới
Màu hoa nào chưa ai trao nhau
Những chữ nghĩa c̣n hoang
Câu thề thốt lạ thường
Nơi không gian c̣n tuyết trinh

Lửa ấm cho lời nói
Những đêm sao ở mắt nh́n
Bắt đầu từ trao tặng
Bắt đầu từ một lần ḥ hẹn
Cách nắm tay nghẹn ngào
Ngón tay âm thầm tṛ chuyện
Những bước chân thỏ rừng
Chạy trên cỏ sắc
Sợi tóc đen như một chuỗi cười
Trên chúm môi lá biếc
Những cḥm hôn vội vàng
Làm những v́ sao đổi ngôi
Anh muốn làm mới t́nh yêu

Thuở nhớ nhung chất ngất
Tưởng khoảng đường liên hành tinh
Giữa phố đông đón đợi
Những ước mơ hiền đi cùng mọi người
Trong ṿng tay ôm xiết
Ư nghĩa những ước mơ
Những ảnh h́nh nghĩ chết

Anh phải làm mới t́nh yêu
Như sửa sang nhà cửa
Như xây dựng thành phố
Như vun bón ruộng vườn
Như nh́n vào vũ trụ
Khi thế giới vừa dựng
Sẽ mời mọc t́nh nhân
Khi mặt trời vừa thức
Đ̣i gặp mùa xuân
Cho làn mi lá ngủ
Cho khóe mắt biển sâu
Cho đồi hoa bát ngát
Bài thơ t́nh đă bỏ
Ngôn ngữ thiên nhiên của mọi t́nh duyên là một
Phải làm mới t́nh yêu
Coi chúng ta là những người thứ nhứt
Trên trái đất này biết yêu nhau
Để những cặp t́nh nhân khác bắt chước
Để con cái sau này không khổ đau.

 

 

Đỉnh non xa

 

Hôm ta từ núi cao đi xuống

Trời phủ sương mê lạnh nhạt hồn

Đá vách ngún mây kiêu bạc hống

Nhập nḥa tiếng ngâm bặt tang thương.

Trắng phếu sườn non ngày mới chớm

Một đóa trăng tàn lẩn lút bay

Mùa hiu hắt thổi hoang vu quyện

Ḷng ta tạnh vắng như cỏ cây.

Dưới ngọn đèo xa lóe nắng xưa

Phiêu bạt rừng già d́u dặt mưa

Triền lũng dựng xanh cuốn gió đáy

Mang mang giọng điệu trí câm mù

Ta nhớ sau lưng núi thanh thản

Biếc ngây như lệ của đêm điên

Ta nhớ rằng ta không nhớ nữa

Như cây trơ trụi mùa hưu miên

Như phiến gỗ nặng thả theo nước

Bập bềnh trôi nổi ta về xuôi

Như lau lách mọc chen bờ băi

Phất phơ tóc bạc lá theo trời.

 

 

 

 

 

Trở về mục Đọc Thơ