Thanh Tịnh

 

 

 

Mòn mỏi

1.

Em ơi nhẹ cuốn bức rèm tơ
Tìm thử chân mây khói tỏa mờ
Có bóng tình quân muôn dặm ruỗi
 
Ngựa hồng tuôn bụi cõi xa mờ

Xa nhìn trong cõi trời mây
Chị ơi em thấy một cây liễu buồn

Bên rừng em hãy lặng nhìn xem
Có phải chăng em ngựa xuống đèo
Chị ngỡ như chàng lên tiếng gọi
Trên mình ngựa hí, lạc vang theo

Bên rừng ngọn gío rung cây
Chị ơi con nhạn lạc bầy kêu sương

Tên chị ai réo giữa chiều
Phải chăng em hỡi tiếng chàng kêu
Trên giòng sông lặng em nhìn
thử
Có phải chăng chàng của chị yêu

Sóng chiều đùa chiếc thuyền nan
Chị ơi con sáo gọi đàn bên sông
Ôi kìa bên cõi trời Đông
Ngựa chàng còn ruỗi
dặm hồng xa xa

Này em ơi lẳng lặng nhìn
Phải chăng mình ngựa sắc hồng in
Nhẹ nhàng em sẽ buông rèm xuống
Chị sợ bên sông bóng ngựa chìm

Ngựa hồng đã đến bên hiên
Chị ơi trên ngựa chiếc yên vắng người.

 

2.

Rồi một hôm nếu cha về có hỏi
Mẹ ở đâu con biết nói sao?
Con hãy bảo trông cha mòn mỏi
Mẹ từ trần sau mấy tháng đau.

Nếu cha hỏi sao nhà vắng vẻ
Mẹ khuyên con hãy trả lời sao?
Con hãy chỉ bình hương khói tẻ
Và bên giường chỉ dĩa dầu hao.

Nếu cha hỏi cặp đào trước ngõ
Sao chỉ còn một gốc ngã nghiêng?
Con hãy chỉ một cây đào nhỏ
Bên cây tùng rồi đứng lặng yên.

Còn mồ mẹ nếu cha có hỏi,
Phải phương nào con nói cùng cha?
Con lặng chỉ bầu trời xanh ngát
Và bên trời có nội cỏ xanh.

 

 

 

 

 

Trở về mục Đọc Thơ