Thành Tôn

 

 

 

Cuộc đuổi bắt

 

Tôi chóng mặt đi theo chiều trôn ốc

Va vào đâu dội lại số phận buồn

Tay thủ thế lăn từng vòng ảo tưởng

Mặt mày tôi lem luốc nỗi bi thương

 

Thử đứng lại nhưng dòng sông vẫn chảy

Tôi buông tôi: theo triều lũ xa bờ

Mặt xây xẩm tay ngoằn ngoèo mất dạy

Ðấm đá tôi và cấu xé thơ

 

Tôi xa lạ như tháng ngày cuốn hút

Tách khỏi tôi vào đứng lại nhìn

Mặt vuông vức, tóc đen niềm cốt nhục

Ðá vào tôi con vụ đảo điên

 

Tôi lấy trớn để thăng bằng lại

Nhưng quẩn quanh sơ ý vấp luôn luôn

Trò chơi cũ không gây thêm hào hứng

Tôi ngọt ngào như vết thương

 

Ðể kiếm sống kéo lê đời ảo thuật

Khán giả ngoài la ó xua tay

Tôi chợt lạ ngắm xem từng khuôn mặt

Chợt hiểu rồi tôi nhảy múa lăn quay

 

Tôi giải trí từng ấy năm cương lại

Ði vòng vòng theo lịch sử xem

Khi đã giáp mặt mình gương cũng vỡ

Tôi vô cùng như bóng đêm.

 

 

Dạm mặt ai

1.

Hình như có một người

Ðâu đây trong cuộc sống

Nhìn thấy dung nhan quen

Trong hằng hà ảo mộng

Tìm kiếm ta nơi trí nhớ ai

Bắt gặp chính mình trong ý kẻ

Tay vuốt mặt lem nhem điều đã thấy

Lòng ung dung chờ đón tình ngoài

 

Quay mặt tránh gương đời bắt bóng

Tâm trí nào nguôi một bản thân

 

2.

Như một kẻ truy tầm hạnh phúc

Ta hoài hoài hụt hẫng bóng ta

Suốt một đời người gương chúc ngược

Soi gì trong lớp thủy mơ hồ

 

Soi gì trong cái vòng lẩn quẩn

Bóng lập lờ từ một bản thân

Soi gì trong nét mặt phẳng lì

Của một trần gian khi kế cận

 

3.

Vô phúc thay một kẻ tiên tri

Thấy rực rỡ chính đời sống hắn

 

Vô phúc thay một tiếng chuông ngân

Âm hưởng của một hồi dội lại

 

Vô phúc thay phút giây sự sống

Chết dần trong giây phút bồi hồi

 

Vô phúc thay tình yêu khác phái

Khác dần trong năm tháng ù lì

 

4.

Bóc thành kiến truy tầm nhân ảnh

Thành kiến đổi màu nhân ảnh mù sương

Chiếc bóng thu về thôi nhật nguyệt

Âm dương mòn ruỗng thuyết vô cùng.

 

 

 

 

 

Trở về mục Đọc Thơ