Thanh Trân

 

 

 

 

Hoang sơ


Từ nguyên thủy tôi về trong nguyên thủy
Cuộn thân mình vào loang lổ hoang sơ
Cố tránh né vết thương lòng giấu kỹ
Mà vẫn đau như đã tự bao giờ

Từ nguyên thủy tôi lại về nguyên thủy
Dấu tích ân tình rỉ máu đau thương
Ở giữa khoảng trống con tim và lý trí
Vỏn vẹn chỉ còn một thoáng hoang đường !

Từ nguyên thủy tôi sẽ về nguyên thủy
Mối chung tình xin gởi lại người đi
Đốt nén hương - hay đốt tình thiêu hủy ?
Trọn vẹn một lần trước lúc biệt ly.

Từ nguyên thủy - ai về trong nguyên thủy ?
Cho tôi xin theo gót lạnh ven đường
(Để một mai có hoá thành ác quỷ)
Cũng có người tội nghiệp mà thương !

10.29.03

 

 

Nỗi Nhớ Chưa Nguôi


Tháng ba trời tuyết
Trắng xóa một trời
Trắng thơ em viết
Trắng cả rồi mảnh nửa đời em !

Tháng ba trở gió
Cơn gió trái mùa
Núp từ lâu đó
Đợi chờ gì? lại đổ mưa bay !

Tháng ba rả rít
Trận mưa cuối cùng
Cuốn xa mù tít
Bóng anh - và cả mối tình chung !

Tháng ba - em khóc
Cuốn lịch ngậm ngùi
Đời - ôi cơn lốc !
Xoáy vào hồn - nỗi nhớ - chưa nguôi !
03.11.03

 

 

Niềm Riêng


Có những niềm riêng hoài ấp ủ
Mặt tươi cười, lòng phủ rong rêu
Chôn vào đáy mộ tình yêu
Là con tim bạc với nhiều xót xa !

Còn gì nữa để mà thương tiếc
Nợ nhân tình oan nghiệt chi đâu !
Vương mang là những khổ sầu
Cuối đường gục ngã đời nhau còn gì !

Người vội vã bước đi vội vã
Như ngại ngần... xa lạ, chưa quen
Phố xưa... vàng võ ánh đèn
Cho ta ngần ngại cài then giấc nồng !

Đơn chiếc bóng, phòng không lạnh lẽo
Bạn chung tình bạc bẽo như vôi !
Người nào cũng thế mà thôi
Cuối cùng rồi cũng phai phôi hẹn thề !

Giữa đường về, riêng ta đứng lại
Giấu nỗi niềm ngần ngại bấy lâu
Vào trong nỗi nhớ ban đầu
Để rồi mang xuống đất sâu một mình !
03.03.03

 

 

Mùa Thu Của Em


... Là những chuỗi ngày có anh bên cạnh
Con đường dài rợp bóng mát tình yêu
Mùa thu sẽ rất quạnh hiu
Nếu anh rời xa mãi ...

... Là những dấu yêu mùa Xuân để lại
Phố xá lên đèn man mác hương đêm
Sương khuya rũ mắt môi mềm
Cho nũng nịu càng thêm luyến ái !

... Là những nỗi đau còn trong kí ức
Khi anh lạnh lùng cất bước rời xa ..
Bỏ lại trong em là mùa thu tan tác
Cô lẻ riêng mình... tiễn thu qua !

Mùa thu sẽ không còn là mùa thu nữa
... và càng không phải mùa thu của em
Bởi vì thu của em chính là anh đó !
... Một khi anh xa rồi ...
... bốn mùa cũng hoá sương đêm!!
02.13.03

 

 

 

 

Trở về mục Đọc Thơ