Thận Nhiên

 

 

 

 

Ḍng đầu ngày

 

Ba mươi chín năm trước

Giờ này

Chắc mẹ đang đớn đau

Giờ này

Chắc mẹ đang vui

Con ra đời.

 

Con lớn lên chọn chữ làm cuộc chơi

Chưa dám viết một ḍng về mẹ

Những sinh nhật con vui niềm vui ra đời

Có bao giờ nhớ đến cơn đau của mẹ

Khi tận cùng đau khổ

Ai cũng bật khóc

- Mẹ ơi!

 

Có lúc phải chôn những ḍng chữ tận đáy ḷng

Có lúc nước mắt trào ra không kềm giữ.

(9/1/01)

 

 

Thơ không đặt tựa # 17

 

Đă nhận lấy và ném đi

dẫu là tặng vật đời sống

trao tay con người.

 

Dẫu là hạt mưa mai

trên tiếng kêu khô thời gian

đổ trùm bóng xuống.

Tôi lắng nghe

mồ hôi lăn trên đá lạnh

nhịp đập thất thường của chính trái tim.

 

Là nỗi khát khao điên rồ

từ ḷng đá

và biển tối

từ cơn giông

và những mùa nắng mưa hoan lạc

từ thế giới bất động và chảy nhăo

trong mắt tôi.

 

Tôi là triệu phú

và gă ăn mày

đă dè sẻn rồi phóng đăng tiêu hoang

những giọt nước mắt của mẹ ḿnh

những giọt nước mắt hóa thành đá cuội

chảy ngược vào ḷng

chạm nhau lanh canh.

 

Tôi nh́n tôi sống

trong một thời đại nào khác

trong trái tim con người là những ḥn đá cuội

lăn xuống ḷng giếng

mất tăm...

 

 

 

 

 

 

 

Trở về mục Đọc Thơ