Thảo Chi
Biết đến bao giờ
Ngày mà thấy cũng như đêm
mây giăng đầu núi, mưa thềm đá rêu
nhìn ra cửa biển đìu hiu!
nhấp nhô sóng nước, hải âu chập chờn
thuyền ai giương cánh buồm đơn
ngả nghiêng trên ngọn sóng vờn xa xa...
Bỗng dưng nhớ quá, quê nhà
nhớ canh rau muống, nhớ cà giầm tương
câu thơ có chở được buồn?
thì đây một tiếng đoạn trường ai ơi!
tôi nâng từng bước xứ người
mà hồn với phách lạc loài nơi nao?
tìm về khóm chuối, vườn cau
còn thương đám bắp hôm nao trổ cờ
tôi không biết đến bao giờ
được nhìn rau muống bên bờ trổ bông!
Ngó ra cửa biển mênh mông
hải âu hun hút, nghe lòng bơ vơ!
nỗi buồn đem gán cho thơ
niềm vui, ôi vẫn mịt mờ khói mây...
nói gì, tôi nói gì đây?
trút sao cho cạn một ngày buồn tênh!
ngày mà thấy cũng như đêm
biển xanh, sóng biếc, bồng bềnh khói sương!
thốt lên một tiếng đoạn trường,
tình tôi với bậu, đôi đường...
Nước,
Mây!