Thảo Nguyên

 

 

 

 

 

Chuyện cổ tích chúng mình


Có môt ngày trời vừa chớm sang thu
Trên ghế đá bên dòng sông xanh ấy
Người con gái tình cờ gặp lại
Một tình yêu ngỡ đã xa rồi

Cả hai người chẳng ai nói nên lời
Mọi ngôn từ dường như đã tắt
Người con trai nhìn vào ánh mắt
Người con gái lặng lẽ chơi vơi

Còn nhớ chăng một thuở xa xôi
Cả hai người cùng chung một lớp
Mối tình học trò ngỡ như rất thực
Người con trai ra đi chẳng một lời

Hai tâm hồn lặng yên trên ghế đá
Sông vẫn buồn như chẳng muốn êm trôi
Cỏ là lượt như vô tình muốn nhắc
Lời ngày xưa ai đó vội quên rồi

Ôi tình yêu , thời gian và cuộc sống
Có còn gì khi họ phải xa nhau
Có ai hiểu cho lòng người con gái
Vẫn thổn thức buồn trong những đêm thâu

Họ trao nhau chiếc hôn đầu từ đó
Người con trai ra đi bỏ ngõ
Chiếc hôn đầu còn vương mãi đến mai sau...
Huế vẫn buồn theo những tiếng mưa mau.
20/10/1997

 

 

Hai nửa vầng trăng


Làm sao tìm cho mình một nửa vầng trăng
Phía bên kia thế giới
Để có được một vầng trăng viên mãn .

Làm sao có thể với lên trời cao
Kéo xuống thấp cho mình
Một nửa vầng trăng
Để có được một tình yêu viên mãn .

Đôi khi quá buồn
Em muốn với lên trời cao
Kéo vầng trăng xuống thấp
Để tìm thấy những điều có thực
Tình yêu trong anh .

Nhưng em biết
Hai nửa vầng trăng - sẽ không bao giờ viên mãn .
Là anh đầu tháng lưỡi liềm
Nửa trăng cuối tháng nỗi niềm là em .
20.7.2001

 

 

Vô đề


Thêm một ngày nữa lặng lẽ đi qua
Niềm vui rủ nhau trốn tìm
Nỗi buồn trở mình lặng lẽ
Một mình nằm nghe thanh âm của đêm.

Ơi hỡi những nỗi buồn không tên
Thèm được dựa vào một bờ vai mà khóc
Đi qua bao cuộc vui vẫn thấy mình cô độc
Dài thật dài vẫn là đêm.

Không thể gọi anh là gì của em
Là bạn, là anh, là gì em không biết
Chỉ biết đêm nay gió vẫn hát
Dù đã quá xa rồi em vẫn gọi tên anh.
14/5/2003

 

 

Chiều xuống phố


Bước chân xuống phố khi chiều đã xuống
Chợt thấy lòng trống vắng đến vô cùng
Kìa là ghế đá vẫn nghiêng bên bờ sông
Kìa là gió vẫn thổi hồn năm cũ .

Cuộc sống trở mình những điều không định trước
Cứ ngỡ trong tay mình đã quá đủ đầy
Để một ngày chợt nhận ra phía trước
Còn quá nhiều nỗi niềm đong trên tay

Bước chân xuống phố khi lòng đã khép
Khi hoàng hôn đã tắt bên kia trời
Khi người cũ đã không quay về nữa
Chỉ còn nỗi lòng chơi vơi - chơi vơi .
01/3/2003

 

 

Hồn đá


Có tượng đá xù xì câm lặng
Bị lãng quên trong trống vắng vô hồn
Lời của đá bị chôn sâu dưới đáy
Quặng vĩa kia một tiếng cũng không cùng .

Có người hỏi đá có tình yêu không ?
Mà lặng lẽ mà xù xì đến thế
Mà câm lặng bởi những điều dâu bể
Ôm niềm đau mà câm lặng đá ơi !

Làm sao thấu những nỗi niềm của đá
Nặng lòng yêu nên đã phải hiến mình
Mãi rung ngân những nốt trầm xao xuyến
Trong một xác đời hồn đá anh linh .

Mỗi con người tìm thấy mình trong đá
Chút đớn đau, chút hạnh phúc bất ngờ
Nhưng một sớm cũng hoá mình thành đá
Đợi một ngày hoá kiếp chốn lai sinh .
20.7.2002

 

 

Phôi pha


Tặng mùa thu cho anh
Riêng em - nhận những tảng vàng rơi
Mùa thu sót lại .

Thu này điệp vàng giăng lối
Trên những nẻo đường xưa .
Dòng sông kia vẫn chảy,
Nhưng có nghe sỏi đá
Đang khóc thầm
Dưới đáy mù khơi.
23.3.03

 

 

Còn gì cho em...


Giấu trong nỗi nhớ một niềm quên
Giấu vào đêm chút phù du xa vắng
Giấu vào tuổi hai mươi mối tình đầu trong trắng
Giấu vào mắt vết rạn buồn chân chim.

Anh giấu em ở đâu trong miền nhớ của anh.
Anh giấu em ở đâu trong miền quên của anh.
Ở nơi đây trời trong lắm,
Anh có còn miền nhớ
Anh có còn miền quên
Cho em...

 

 

Trở về


Không ra đi mà như người trở lại
Một sớm em tung tăng trở về
Nơi có anh.

Cỏ cây xanh, mặt nước xanh
Thảo nguyên mênh mông quá
Tay anh trong tay em,
Ngại ngần gì
Nói đi anh
Lời yêu em tha thiết .

Chúng ta - hai kẻ miên man
Cứ ngỡ tình yêu không bao giờ đến nữa
Để một sớm vỡ oà
Trong tay nhau .

Em thôi không nghĩ về những ngày xưa cũ
Anh thôi không nhớ về những ngày tháng đã xa
Chỉ còn chúng ta giữa mênh mông là gió
Nằm nghiêng ngắm mặt trời lên
Cầm tay em đi anh .
20/7/2003

 

 

Ngày hoang vu


Em biết rằng ... mùa đó đã xa
Nhưng dư âm vẫn còn vang đâu đó
Bỗng dưng tiếc những ngày nông nỗi
Không phải là em bây giờ .

Thiết tha ư - cũng chỉ một thời
Em tự huyễn hoặc - một bóng người phiêu diêu
Để gửi gắm mọi điều - đôi khi không tưởng

Thời gian không còn là bến đợi
Ngồi tựa mạn thuyền em hát
Một khúc ngân cho ngày hoang vu .
28/7/2003

 

 

 

 

 

 

 

 

Trở về mục Đọc Thơ