Thế Lữ

 

Yêu

 

Ta đi thơ thẩn bên vườn mộng,

Em nấp sau hoa khúc khích cười,

Ngừng bước ta c̣n đương bỡ ngỡ,

Lẳng lơ em ngắt đóa hồng tươi...

Em ném cho ḷng ta đón lấy,

Bông hoa phong kín ư yêu đương.

Hay đâu hoa giấu mầm gai sắc

Sướt cạnh ḷng ta mấy vết thương.

Yêu em từ đó ta phơi phới

Sống ở trong nguồn thú đắm say

Nhưng cũng sống trong đau khổ nữa

Miệng cười trong lúc nhắm chua cay.

 

 

Nhớ Rừng

(Lời con Hổ ở vườn Bách thú)
Tặng Nguyễn-Tường-Tam


Gậm một khối căm hờn trong cũi sắt,
Ta nằm dài, trông ngày tháng dần qua.
Khinh lũ người kia ngạo mạn, ngẩn ngơ,
Giương mắt bé riễu oai linh rừng thẳm,
Nay sa cơ, bị nhục nhằn tù hăm,
Để làm tṛ lạ mắt, thứ đồ chơi.
Chịu ngang bầy cùng bọn gấu dở hơi,
Với cặp báo chuồng bên vô tư lự.

Ta sống măi trong t́nh thương nỗi nhớ,
Thủa tung hoành hống hách những ngày xưa.
Nhớ cảnh sơn lâm, bóng cả, cây già,
Với tiếng gió gào ngàn, với giọng nguồn hét núi,
Với khi thét khúc trường ca dữ dội,
Ta bước chân lên, dơng dạc, đường hoàng,
Lượn tấm thân như sóng cuộn nhịp nhàng,
Vờn bóng âm-thầm, lá gai, cỏ sắc.
Trong hang tối, mắt thần khi đă quắc,
Là khiến cho mọi vật đều im hơi,
Ta biết ta chúa tể muôn của loài
Giữa chốn thảo hoa không tên, không tuổi.

Nào đâu những đêm vàng bên bờ suối,
Ta say mồi đứng uống ánh trăng tan?
Đâu những ngày mưa chuyển bốn phương ngàn,
Ta lặng ngắm giang-san ta đổi mới?
Đâu những b́nh minh cây xanh nắng gội,
Tiếng chim ca giấc ngủ ta tưng bừng?
Đâu những chiều lênh láng máu sau rừng.
Ta đợi chết mảnh mặt trời gay gắt,
Để ta chiếm lấy riêng phần bí mật?
-- Than ôi! thời oanh liệt nay c̣n đâu?

Nay ta ôm niềm uất hận ngàn thâu,
Ghét những cảnh không đời nào thay đổi,
Những cảnh sửa sang, tầm thường, giả dối:
Hoa chăm, cỏ sén, lối phẳng cây trồng;
Giải nước đen giả suối, chẳng thông gịng
Len dưới nách những mô g̣ thấp kém;
Dăm vừng lá hiền lành không bí hiểm,
Cũng học đ̣i bắt chước vẻ hoang vu
Của chốn ngàn năm cao cả, âm u.

Hỡi oai linh, cảnh nước non hùng vĩ!
Là nơi giống hầm thiêng ta ngự trị.
Nơi thênh thang ta vùng vẫy ngày xưa
Nơi ta không c̣n được thấy bao giờ
Có biết chăng trong những ngày ngao ngán,
Ta đương theo giấc mộng ngàn to lớn
Để hồn ta phảng phất được gần ngươi,
-- Hỡi cảnh rừng ghê gớm của ta ơi!
[1936]

 

 

Tiếng Sáo Thiên Thai

Ánh xuân lướt cỏ xuân tươi,
Bên rừng thổi sáo một hai Kim Đồng.
Tiếng đưa hiu hắt bên ḷng,
Buồn ơi! xa vắng, mênh mông là buồn...
Tiên-Nga tóc xơa bên nguồn.
Hàng tùng rủ rỉ trên cồn đ́u hiu;
Mây hồng ngừng lại sau đèo,
Ḿnh cây nắng nhuộm, bóng chiều không đi.
Trời cao, xanh ngắt. -- Ô ḱa
Hai con hạc trắng bay về Bồng-lai.
Theo chim, tiếng sáo lên khơi,
Lại theo gịng suối bên người Tiên-Nga.
Khi cao, vút tận mây mờ,
Khi gần, vắt vẻo bên bờ cây xanh,
Êm như lọt tiếng tơ t́nh,
Đẹp như Ngọc-Nữ uốn ḿnh trong không,
Thiên-Thai thoảng gió mơ ṃng,
Ngọc-Chân buồn tưởng tiếng ḷng xa bay...

 

 

Cây Đàn Muôn Điệu

 

Tôi là người bộ-hành phiêu-lăng
Đường trần-gian suôi-ngược đểvui-chơi vui-chơi
T́m cảm-giác hay trong tiếng khóc, câu cười,
Trong lúc gian-lao, trong giờ sung-sướng,
Khi phấn đấu cũng như hồi mơ-tưởng.
Tôi yêu đời cùng với cảnh lầm-than,
Cảnh thương-tâm, ghê-gớm, hay dịuđàng.
Cảnh rực-rỡ, ái-ân hay dữđội.

Anh dù bảo: tính-t́nh tôi thay đổi,
Không chuyên-tâm, không chủ-nghĩa: nhưng cần chi?
Tôi chỉ là một khách t́nh-si
Ham vẻ Đẹp có muôn h́nh, muôn thể.
Mượn lấy bút nàng Ly-Tao tôi vẽ,
Và mượn cây đàn ngàn phím, tôi ca
Vẻ đẹp u-trầm, đắm đuối, hay ngây-thơ,
Cũng như vẻ Đẹp cao-siêu, hùng-tráng
Của non-nước, của thi-văn, tư-tưởng.
Dáng yêu kiều tha thướt khách giai-nhân;
Ánh tưng-bừng linh hoạt nắng trời xuân;
Vẻ sầu muộn âm-thầm ngày mưa gió;
Cảnh vĩ đại, sóng nghiêng trời, thác ngàn đổ;
Nét mong-manh, thấp-thoáng cánh hoa bay;
Cảnh cơ hàn nơi nước đọng bùn lầy;
Thú sán-lạn mơ-hồ trong ảo mộng;
Chí hăng hái đua ganh đời náo động:
Tôi đều yêu, đều kiếm, đều say mê.
Tôi sẵn ḷng đau v́ tiếng ai bi,
Và tôi cảm khái bởi những lời hăng-hái.
Tôi ngợi ca với tiếng ḷng phấn-khởi,
Tôi thở than cùng thiếu nữ bâng khuâng,
Tôi véo von theo tiếng sáo lưng chừng,
Tôi yên-ủi với tiếng chuông huyền diệu,
Với Nàng-Thơ, tôi có đàn muôn điệu;
Với Nàng-Thơ, tôi có bút muôn mầu:
Tôi muốn làm nhà nghệ-sĩ nhiệm mầu:
Lấy thanh-sắc trần-gian làm tài-liệu.

 

 

Giục Hồn Thơ

 

Nàng Thơ ơi! Nàng Thơ! -- Ta buồn lắm!
Nắng gay gắt trên khóm sen không thắm;
Gió thờ-ơ không động bóng tàn cây;
Dưới trời xanh, mây quá trắng không bay;
Hồ không sóng phơi mặt gương quá sáng;
Thời gian đứng: sắc h́nh trơ trẽn dáng,
Ḷng ta không âu yếm, không vui tươi,
Không nhớ thương, không sôi-nổi. -- Than ôi!
Cũng không cả nỗi đắng cay tê tái:
Nàng Thơ ơi, tâm hồn ta trống trải.
Ta đứng đây, lơ láo, hững hờ trông
Cảnh vô duyên không gợn tiếng tơ ḷng;
Ta đứng đây, thẫn thờ mơ bóng bạn,
Trông giờ khắc lặng mang niềm ngao-ngán,
Ly-Tao ơi, nương-tử của ḷng ta!
Nỡ ḷng du, sơ-lăng mối t́nh thơ?

T́m đâu thấy những phút giây êm-ái.
Những phút giây sán-lạn ánh thiêng-liêng
Ta cùng ai để tâm hồn mê mải
Tung ngọc châu gieo những khúc thần-tiên?
Đâu những buổi non sông cùng lặng-lẽ
Đợi tay ta d́u dắt ngón tay ai.
Tạo nên bức tranh tuyệt trần hoàn mỹ
Lên không gian, thâu góp muôn màu tươi?
V́ bạn ơi! Những khúc đờn réo ngọc
Với bức tranh châu-chuốt nét thanh cao
Là những bài thơ, nỗi t́nh cảm xúc
Của ḷng ta và của bạn Ly-Tao.

Nàng Thơ ơi! Nàng Thơ! -- Ta buồn lắm!
Đem lại đây ánh hương hoa say đắm,
Đem lại đây làn sương gió mơ màng,
Đem lại đây, cùng với điệu duđương,
Những tiếng khóc than hay lời cảm khái
Để ḷng ta thôi đừng khô héo măi!
Để cho ta khi ngắm nắng, trông hoa.
Khi đứng bên hồ đón gió đưa qua,
Ta được thấy ánh ḷng ta rung động,
Ta được thấy hồn thơ ta gợn sóng,
Thấy miệng cười bạn tiên tử yêu kiều
Và cùng ai chung giấc mộng cao siêu.

 

 

 

 

 

 

Trở về mục Đọc Thơ