Thu Nguyệt
Vai đời
Em ngồi trang điểm trước gương
Cố che bao nỗi đời thường xốn xang.
Này môi này mắt đoan trang
Mẹ cha sinh tạo mùa màng dưỡng nuôi
Đây nơi nước mắt nụ cười
Cái nhìn dịu ngọt, những lời đắng cay.
Nhẹ nhàng khéo léo bàn tay
Chỉn chu xóa vết tháng ngày nông sâu
Tóc lâm râm bạc trên đầu
Thời gian vó ngựa qua cầu phấn son.
Em ngồi trang điểm trước gương
Cố che bao nỗi đời thường quẩn quanh
Má hồng
môi đỏ
mong manh…
Bước đi là bỏ lại rồi
Một lần con bước đi xa
Hành trang từ đất quê nhà: Tiếng ru
Con bươm bướm, ngọn mù u
Cầu tre lắc lẻo phập phù bước chân.
Phồn hoa, ừ… cũng đôi lần
Rụt rè chân xúi bàn chân thử liều
Đêm nằm nghe thạch sùng kêu
Ngỡ mình nói mớ cái điều sau tim.
Lời ru từ đó chao nghiêng
Quê nhà từ đó ngỡ miền xa xăm
Sông dài cá lội biệt tăm
Rừng cao lá rụng biết nằm cội ai!
Bước đi là bỏ lại rồi
Hành trang khéo giữ một thời cũng phai
Thạch sùng nát lưỡi ru ai:
Muốn về chốn cũ phải quay lại mình.
Cỏ dại
Có ai về miệt văn chương
Quá giang theo một đỗi đường thăm con.
Kể từ gót đỏ như son
Nó đi mất bóng không còn dấu chân
Đường văn chương biết đâu lần
Mắt tai đã kém lại thân quê mùa…
Ba tôi xách dép lên chùa
Thắp nhang khẩn nguyện cho mùa vu lan
Con phun châu nhả ngọc vàng
Cha già rút ruột mua nhang cầu trời
Qua mùa ngọc rớt vàng rơi
Văn chương lả tả con ngoi về nhà
Pha trà vá dép cho ba
Mới hay cỏ dại đời ta xanh rờn!…
Đêm ở núi
Trời với đất hình như không khoảng cách
Chỉ có ta thừa thải giữa vô thường
Đá ngủ mớ lời nhẹ nhàng sương khói
Hang hổ buồn lạnh lẽo thấy mà thương.
Đêm ở núi muốn cất lời khe khẽ
Hát vu vơ khúc nhạc phàm trần
Bỗng cảm thấy mình vô duyên quá thể
Thấy tầm phào những triết học, cao nhân…
Đêm ở núi khác gì đêm ở phố
Mà khiến so đo ray rức lẽ đời
Đêm ở núi chẳng khác gì đêm phố
Vắng mặt trời là có đêm thôi.