Thùy Dung

 

 

Trở trời


Bỗng dưng trời đổ cơn mưa
Bao nhiêu mây trắng thay vào mây đen
Xe lui, xe tới luân phiên
Đua nhau rượt đuổi ánh chiều dần tan

Nh́n mưa ḷng lại bất an
Khi không mưa nặng hạt sa xuống trần
Một manh áo mỏng che thân
Thêm cơn mưa đổ, dáng gầy g̣ hơn.

Trông trời, rồi lại trông thân
Lâm râm nói nhỏ: khi không... trở trời!
-Apil 24,2002-

 

 

Dường như đời đă tắt


Dường như
giữa ta là sa mạc
Dường như là
gió cát vẫn chưa tan...

Tôi đứng trên bờ vực thẳm
tay nắm đống tro tàn
gió lạnh tê buốt
gió thổi tung làn tóc rối
gió cuốn đi giấc mộng tàn
những hy vọng đầu ngày thoi thóp
đâu đây...
lời nguyện cầu
man mác
mê man
bay đi... bay đi
nắm tro tàn
bay vào ngày nắng tắt
bay vào giấc cô liêu.
March 15/2002

 

 

Xa cách


Cách một quăng, xa thật xa...
Sợi nhớ, sợi thương
Quấn quít lấy nhau... vật vă
Ôm ḷng đêm
Nh́n mưa tơi tă
Khao khát một ngày
Cội... lá... tái sinh.
-0506112001-

 

 

 

Trở về mục Đọc Thơ