Thụy Khanh
Phấn hương ngày cũ
Ta sợ lắm những ngày xuân nắng mới
Mùi cỏ hoa ngan ngát thoảng đưa về
Phân hương thời xưa cũ tưởng phai đi
Sao giọng nói, điệu cười vang vọng mãi
Hồn xao xác như đời vừa biến đổi
Thoáng tin vui đã tưởng lá xanh rồi
Góc sân còn hoa bướm sáng reo vui
Một ngày nắng và đêm mưa chốn đó
Ai sẽ nhớ mùi hương nồng áo cũ
Dáng ai thon vừa ấm một vòng tay
Ai sẽ về qua những lối đi này
Thương cỏ lá xanh xao niềm ngóng đợi
Trời hay mưa cho hàng bong bóng nổi
Ta lao đao trong kiếp sống ngục tù
Bong bóng vỡ tan, mộng đời hấp hối
Mưa rất buồn, hạt bụi có tương tư?
Tuổi mười lăm
Em áo trắng trong vườn trưa nắng dọi
Tuổi mười lăm mộng ước thật hiền lành
Xin gió đừng se buốt đóa môi xinh
Mây hãy đến hôn bờ vai tóc xõa
Năm ngón duỗi ươm ngày xanh óng ả
Bước nghiêng nghiêng tà áo trắng hao gầy
Hồn bơ vơ mình lạc bước về đây
Nghe thức dậy một niềm yêu dấu cũ
Tuổi mười lăm ôi thiên đường rộng mở
Xác hoa khô thơm quyển vở học trò
Mình mơ làm cánh bướm giữa trời thu
Theo lá úa bay trở vào lớp học
Tuổi mười lăm giận hờn mình hay khóc
Ngỡ ngàng sao là khóe mắt vô tình
Tan trường về vơ vẩn ngó chung quanh
Ai đứng đợi giữa trời trưa rực nắng
Nghe chim hót trong ngày đông lạnh vắng
Rã rời đau như một nỗi yêu thầm
Quãng đường dài đôi guốc gỗ băn khoăn
Se sẽ gọi tình yêu nào chợt mất
Ðời trôi đi nghe lòng thêm xa xót
Tuổi mười lăm giờ lạc nẻo thiên đường
Ai có về qua chốn cũ Trưng Vương
Thương giùm tuổi mười lăm trong lửa hận.
Buồn xưa, bây giờ
Ta mang hồn phiến cỏ
Một đời hoài ăn năn
Những mùa xuân xưa đó
Mù bay như khói sương
Ðã mất về nơi đâu
Những lời xưa chiêm bao
Mà hương gây nỗi nhớ
Giờ ngỡ ngàng trông nhau
Ôi ánh mắt thiên thần
Sáng trong niềm chờ mong
Nét môi mềm vụng dại
Vùng tóc là mây hoang
Nỗi buồn xưa trở lại
Trên ngày tháng muộn phiền
Tóc tơ vàng đá cũ
Xanh xao hoài dáng em
Trời mưa bên ấy không
Xa rồi người tình chung
Xưa hoàng y rực rỡ
Sao nhung gấm bụi hồng?