Thủy Lâm Synh

 

 

 

Đôi khi

 

Đôi khi hoa lá xanh tươi thắm

Lại nhớ quê nhà đến độ xuân

Dáng cô thiếu nữ đi mừng tuổi

Áo vàng như cúc nở trong sân

 

Đôi khi thấy nắng vàng ngoài ngõ

Lại nhớ quê hương mấy độ hè

Màu hoa rực đỏ trên cành phượng

Sân trường trống trải nỗi buồn ve

 

Đôi khi viễn xứ trời u ám

Lại nhớ quê hương lũ lụt về

Con nước bạc màu lên trắng cả

Ruộng đồng, thành thị tới thôn quê

 

Đôi khi thấy lá vàng bay nhẹ

Trong lòng chợt nhớ đến thu xưa

Vẫn sương buổi sáng chiều thưa nắng

Mặt nước hồ trong mây xám đưa

 

Đôi khi ngoài ngõ bay tuyết trắng

Lại nhớ em tan buổi học về

Áo dài tha thướt bay trong gió

Thắp sáng đường chiều im bóng me

 

Đôi khi nghe súng rền đâu đó

Lại nhớ một thời quê chiến chinh

Chiến đấu để rồi như vô nghĩa

Phũ phàng thân phận một tàn binh

 

Đôi khi nghe mắt như cay xé

Gõ những giọt buồn xuống tịnh yên

Vô biên nỗi nhớ từ kỷ niệm

Sợi tóc nào vương trong đáy tim

 

Đôi khi nghe nhói đau tim phổi

Xa thật sự rồi quê biển dâu

Khi về có lẽ già đi mất

Hoặc gởi xương tàn ở tận đâu.

(Tháng giêng 2002)

 

 

Hai mươi năm

 

Hai mươi năm xa xứ

Ta nhớ quê hương hoài

Dải non sông chữ S

Hơn một lần chia hai

 

Hai mươi năm xa xứ

Ta nhớ con sông dài

Đông về tràn lũ lụt

Hè cạn đáy chè hai

 

Hai mươi năm xa xứ

Đời buồn nhiều hơn vui

Có những đêm ta khóc

Thân phận kẻ lạc loài

 

Hai mươi năm xa xứ

Giữa chợ đời lang thang

Như trăng về phố thị

Có bao người hỏi han

 

Hai mươi năm xa xứ

Ta nhìn mình trong gương

Tuổi phù du giữa chợ

Tóc bạc màu phong sương

 

Hai mươi năm xa xứ

Ta nhớ em vô cùng

Đông bốn mùa lạnh giá

Chưa bao giờ ra Xuân

(Chicago 1998)

 

 

Khắc khoải

 

Khắc khoải lòng đau - lữ thứ

Trong tim trĩu nặng tình quê

Tiêu pha ngót phần cuộc sống

Người đi thèm lối quay về

 

Con cuốc đau lòng - cố quốc

Một bầy chim Việt lang thang

Mệt nhoài phong ba cánh mỏi

U mê giấc ngủ bẽ bàng

 

Nhớ quá mẹ già - mắt trũng

Xa con từ độ nhiễu nhương

Lắm con chưa hề khôn lớn

Nghìn năm mẹ vẫn ưu phiền

 

Tóc đã bạc màu - tóc rối

Chị còn hong nắng mỗi trưa

Tuổi xanh đi vào dĩ vãng

Truân chuyên gặm nhấm hình hài

 

Mắt đã mờ dần - mất hút

Làm sao thấy được tình quê

Chắt chiu từng vùng trí nhớ

Gom theo kỷ niệm quay về

 

 

Lắm lúc mẹ buồn

 

Lắm lúc mẹ buồn thấy rõ

Có vài giọt nước mắt rơi

Theo con đi phương trời lạ

Mùa đông thiếu bóng mặt trời

 

Lắm lúc mẹ ngồi lặng lẽ

Nhớ về những đứa con yêu

Ước mơ sum vầy đã khó

Huống chi tuổi đã về chiều

 

Lắm lúc mẹ nhìn ra ngõ

Chờ cho cháu nội học về

Một mình cả ngày quạnh quẽ

Thời gian kéo rất lê thê

 

Lắm lúc chiều buông trí nhớ

Mẹ ngồi pho tượng dung nhan

Nắng nghiêng qua vùng cửa sổ

Mẹ tôi thấu nỗi bẽ bàng

 

Lắm lúc mưa buồn giăng hạt

Khung trời trong mắt mẹ tôi

Như khơi nỗi buồn u ẩn

Giọt buồn cũng thánh thót rơi

 

Lắm lúc mẹ buồn thấy rõ

Dù không thể khóc thành lời

Quê người đời sao tẻ nhạt

Nỗi lòng khắc khoải chơi vơi

 

 

Tiễn Ba Về Cõi Bình Yên

 

Ba về

cõi ấy bình yên

Nắng mưa chẳng quệt

ưu phiền vào tâm

Đường trần

đã chín mươi năm

Chứng nhân của những

thăng trầm quê hương

Giờ thì thôi

hết vấn vương

Ba đi khoác áo

vô thường thế nhân

Hương lòng

một nén xin dâng

Tiễn ba về cõi

vô ngần bình yên...

Tặng hiền nội và các anh chị (Oct. 2, 2001)

 

 

 

 

 

Trở về mục Đọc Thơ