Thụy Phong

 

 

 

 

Mưa Đông

 

Mưa đông sáng nay rơi thật lạ

Mịt mùng vạn nẻo khuất trời xa

Đường mây bên ấy thêm vần vũ

Gió chắn hồn tôi với mắt buồn

 

Mưa về lầm lũi chẳng nói chi

Bám lấy đường qua chẳng muốn rời

Giọt chùn, giọt nặng theo lớp lớp

Dập sóng trùng khơi ngăn bước gần

 

Biết em nghĩ ǵ những sớm mưa?

Ngoài nỗi quạnh đông se thắt ḷng

Phố vắng bên này tôi cũng thế

Cũng lắm mưa rơi đến tận cùng

 

Em sẽ hiểu ǵ, những giọt mưa?

Hay chăng em hỡi chút nhiệm mầu

Trên thân gầy guộc từng hạt mỏng

Phảng phất sầu tôi đă mấy mùa

 

Mưa về tôi gởi chút t́nh thơ

Ḍng nước long đong bất tận nguồn

Quay gót một mùa em chưa tới

Tôi vẫn chờ trông với nỗi ḷng

Dang tay tôi hứng từng giọt nhẹ

Uẩn khuất từ tâm vỡ hiền ḥa.

(2002)

 

Hồi Sinh

Em đă đến t́nh cờ cho tôi say

Những ḍng thơ xưa ngỡ đă cạn nguồn

Bật trổ suối ngầm từ vực sâu tâm khảm

Lai láng ư rời hoen rỉ chảy về tim

 

Thơ về tim xuống tay thô cằn cỗi

Thoát xuống ḷng giấy sậm vô tri

Mực khô tim, bút ng̣i xơ mấy thưở

Sống lại một thời, yêu ư tưởng hồn nhiên

 

Và tôi sẽ gẫm bao ngày tháng cũ

Yêu những bóng h́nh đă khuất chân chim

Bỏ lại nơi tôi những miền tăm tối

Dĩ văng muôn đời, từng bóng ma trơi

 

Tôi sẽ khơi than hồng xưa năm cũ

Hong trái tim khằn thôi trách người xa

Hối tiếc bao phen, thả trôi ḍng lệ đắng

Từ những cuộc t́nh lầm lỡ đánh rơi

 

Lệ sẽ rơi mau về ḷng đất lạnh

Thấm xuống cội nguồn hóa mạch sông sâu

Sóng b́nh yên đây ḷng tôi mờ mịt

Một con sông dài nối liền đầu biển khơi

 

Biển mênh mông đủ cho người lận đận

Những cánh buồm nhầu ngă bạc màu sương

Hồn thơ xưa chết trên triền sóng lũ

Hồi sinh một lần trong cơi buồn lênh đênh

(2003)

 

 

Cát Buồn

 

Phải chi ta chỉ là hạt cát nhỏ

Nằm yên trong ḷng vỏ ốc rong rêu

Ngủ hồn nhiên theo lời ru biển cả

Sóng vỗ ậm ừ đưa đẩy giấc mơ

 

Vỏ ốc bao che hạt buồn cát lở

Từ dấu chân mềm một thưở em qua

Biết sầu đâu khi thủy triều lên xuống

Gội xóa cội nguồn dấu tích t́nh em

 

Phải chi ta chỉ là thân rong biển

Vật vờ xác gầy trên sóng mù khơi

Chao đảo đời phai, một trời du mục

Hải âu bạn đường, một cánh bằng trôi

 

Thân rong rêu đan kín tầm mắt nhạt

Không thấy em về giữa hải đảo xa

Bám víu mùa xuân trên ghềnh đá bạc

Ngoảnh mặt một lần, tim quên rồi chữ yêu

 

Phải chi ta chỉ là tia nắng vụn

Gợn phản một lần, băi vắng chiều hôm

Lặn tắt thôi khi hoàng hôn gục rũ

Trên mắt ai cay một giọt lệ thầm

 

Nắng tắt hồn rơi trong hố sâu đen thẫm

Bóng tối ngại ngần t́nh là khoảng không

Hạnh ngộ hôm qua, nghĩa lư ǵ câu trối

Em xa một thời, nhớ được ǵ ngày sau?

(2003)

 

Mộng Và Em

 

Tôi không mộng th́ lấy ǵ em hiểu?

Giữa những đảo điên có chút lặng trầm

Cuộc sống con người giữa ḍng đời vô tận

Ṃn mỏi tranh đua một kiếp ră rời.

 

Tôi không mộng th́ làm sao em biết?

Trên nhánh t́nh yêu là những trái sầu

Hạnh phúc tuyệt vời là góc trời cô đọng

Của những con tim đă khóc một thời

 

Tôi không mộng th́ làm sao em nói?

Trái tim tôi là bể cả không nguồn

Ôm vào ḷng những cuộc t́nh khờ dại

Đầy những bước đi không lối về

 

Tôi không mộng th́ làm sao em xót?

Những ngày mưa rơi thân ướt chân mềm

Thương con người sủng ḷng chiều kỷ niệm

Rạn vỡ hồn nhiên từng bóng xưa qua đời

 

Tôi không mộng th́ làm sao em nhớ?

Giữa những tao phùng len lói chia ly

Nụ cười hân hoan vụt tan chốc lát

Giọt nước mắt cay là những vy chào

 

Tôi không mộng th́ làm sao em đến?

Chia xẻ cùng tôi những chuyện hoang đường

Quên thăng trầm từ cuộc đời trước mặt

Đầy những hoang vu của một linh hồn

 

Tôi không mộng th́ làm sao em đi?

Về những tương lai có ṿng tay gần

Tôi ở lại xin làm người xa lạ

Viết tiếp ḍng thơ của những ngày buồn

(2003)

 

 

 

 

 

 

 

 

Trở về mục Đọc Thơ