Tiểu Lục Thần Phong
Vẫn thầm thiết tha
Này em một dải giang hà
Ḿnh rong chơi giữa Sa-Bà tháng năm
Có ǵ lưu luyến trong tâm
Vẫn thương muôn thuở vẫn thầm thiết tha
Này em nguồn cội sơn hà
Ḿnh và muôn loại đều là cộng sinh
Tử-sanh một cuộc đăng tŕnh
Cũng đồng một thể hữu t́nh với nhau
Ḿnh đau vật cũng biết đau
Có cùng cảm giác, đỏ màu máu tươi
Một thời gian ngắn ở đời
Muôn loài cùng với con người tương thân
Ăn chay an lạc tinh thần
Sống đời hoà hiếu xa gần mến thương
Ăn chay bảo vệ môi trường
Sóng từ bi tỏa bốn phương đất trời
Này em nhắn nhủ đôi lời
Mấy mươi năm lẻ cuộc chơi hồng trần
Mỗi ngày lại một thanh tân
Kể từ quyết bỏ nợ nần máu xương
Niềm vui ở giữa con đường
Người và vạn vật vấn vương cơi này
Cộng sinh duyên nợ đă dày
Đă nhiều tương tác người hay chăng người
Một ngày ḿnh lại rong chơi
Mẹ thiên nhiên với nụ cười hỷ hoan
Mai kia trời đất hăy c̣n
T́nh thương chan chứa ở non nước này.
Hạ ca
Một hôm vui quá vui chừng
Trông ra bát ngát mấy từng hư không
Ngày xưa con cháu tiên rồng
Giờ đây lại nhập vào ḍng vô môn
Đời bao nhiêu lớp sóng cồn
Mà sao chợt thấy trong hồn nở hoa
Em quên ḿnh giữa Sa-Bà
Thấy con bướm vỗ ngỡ là Trang Châu
Tháng ngày mộng mị đă lâu
Em về tắm bến giang đầu biếc xanh
Trôi đi nửa lớp bụi thành
Bên bờ thấp thoáng một nhành thiên hương
Chú chim nhỏ gọi thiên đường
Cớ sao hót giữa vô thường sớm mai
T́nh nào xưa nặng hai vai
Chiêm bao một giấc ngủ dài dưới trăng
Từ ta gỡ hết buộc ràng
Mười lăm năm cũ hai hàng lệ rơi
Hoa dương rực rỡ vàng trời
Gót son chạm đất cất lời hát ca
Tiếng em vọng giữa giang hà
Thiết tha dưới hạ bóng tà dương huy
Dịu dàng dáng dấp từ bi
Tâm thường tịch tịnh có ǵ ngại đâu
Huệ là bát ngát thâm sâu
Nửa đêm đốt đuốc qua cầu tử-sinh
Th́ thầm tiếng tụng tâm kinh
Vượt qua ắt đến nơi ḿnh phỉ phong
Bỏ công lặn lội ngược ḍng
Cội nguồn phía trước bụi hồng sau lưng
Ca-lăng cất tiếng vang lừng
Ô hay Tịnh Độ đâu chừng quanh đây
Một màu nước biếc trời mây
Giữa làn hơi thở phút này đẹp sao
Không môn tinh tấn dấn vào
Mở ra vô tận nhiệm màu hỷ hoan
Cổng sài ngơ trúc thênh thang
Mà trong pháp bảo vô vàn thanh tân
Sáu căn chẳng mắc sáu trần
Nụ hoa hóa hiện pháp thân Phật Đà
Mới hay nguồn cội đâu xa
Rằng mười pháp giới cũng là từ đây
Chung quy ở một niệm này
Trùng trùng vô tận đủ đầy hư không
Em về tháng hạ mây hồng
Múc b́nh nước suối vun trồng khóm hoa
Một đêm nguyệt tận sơn hà
Nở ra thanh tịnh một ṭa Như Lai
Rợp trời bạch hạc bay qua
Vô thanh pháp ẩn âm ba hải triều
Ba ngàn thế giới phiêu diêu
Trong ngoài châu quận kết điều phỉ phong
Em về hoa hạ vàng đồng
Tâm kinh đắc-thất ḷng không ngại ǵ
Sáng ngày thấy vết chim di
In trên sương sớm xanh ŕ cỏ non.
Cố quận
Bên kia bờ đại dương
C̣n một nửa yêu thương
Người ra đi kể từ khi nổi cơn gió bụi
Lắm cảnh biệt ly, bao kẻ ngậm ngùi
Vùng đất mới mở ṿng tay hào phóng, bao dung
Cưu mang những con người thất cơ lỡ vận đến đường cùng
Thời gian qua gầy dựng lại cuộc đời no ấm
Nhưng ḷng dạ vẫn âm âm
Canh cánh nhớ thương trời cố quận
C̣n anh em bạn bè và gia quyến thân nhân
Nơi chôn nhau cắt rốn
Chứa chan kỷ niệm măi ấp ủ tâm hồn
Nhà Phật Dạy: Thập phương hư không bất ly đương xứ
Dù biết vậy nhưng đâu đủ công phu chế ngự tâm tư
Kinh sách viết: Cổ kim tam thế bất ly đương niệm
Ḿnh phàm phu nên nhớ thương dậy sóng trong tim
Học Phật, học Thiền đâu phải để thành gỗ đá
Chẳng dám lạm bàn Kim Cang, Bát Nhă…
Đơn giản thôi tập tành buông xả
Và hiểu rằng mọi việc đều có nhân quả mà ra
Không có ǵ để gọi là tự nhiên hết cả
Trùng trùng duyên khởi diệt-sanh
Cuộc trăm năm rong ruổi dưới trời xanh
Vốn vô thường, mong manh giữa làn hơi thở
Trời phương ngoại ôm nỗi niềm thương nhớ
Nguyện đem yêu thương giúp đỡ mọi người
Sống hài ḥa tôn trọng sự sống muôn loài
Dù cố quận hay chân trời hải ngoại
Cũng không ngoài một cơi nhân sinh
Ràng buộc nhau bao duyên nợ ân t́nh
Mong tất cả sống trong t́nh thương tỉnh thức.
Em về mang cả thu sang
Tôi từ cổ độ về đây
Gặp em ở giữa tháng ngày mải mê
Rong chơi từ tận bao giờ
Tuổi bao nhiêu kỷ chưa hề quên nhau
Đời dù đẹp vẫn thương đau
T́nh dầu tha thiết vẫn sầu thức thao
Chút duyên gieo tự khi nào
Hồng hoang mấy độ c̣n nao nao ḷng
V́ chưng mắt biếc má hồng
Vẫn hoài lận đận giữa ḍng tử-sanh
Bao nhiêu mộng ước chưa thành
Áo cơm ràng buộc loanh quanh tháng ngày
Đă từng mấy thuở mê say
Mùa thu em nhé chốn này ngẩn ngơ
Phải chăng rất mực t́nh cờ
Nàng về phó hội bến bờ hương quan
Hoa dương rực rỡ nở vàng
Niềm vui bất tận con đàng em qua
Ngh́n trùng chẳng ngại ngùng xa
Mà trong gang tấc laị là trăm năm
Niệm này lắng đọng trong tâm
Đi về vô tận vẫn thầm luyến thương
Rằng hồ điệp mộng vô thường
Kể từ tao ngộ như dường chưa tan
Em về mang cả thu sang
Gót son đạp vỡ lá vàng rụng rơi
Ḿnh c̣n mê mải cuộc chơi
Giang hồ đồng vọng nhắn lời nước non
Mùa qua mùa vĩnh viễn c̣n
Đến đi ḿnh măi trên con đường này
Hồn vàng chiếc lá thu bay
Một chiều phương ngoại ḷng say hồng trần.
Tương tri
Em về phố cũ chiều sương
Vàng hoa nở giữa con đường nguyên sơ
Em ơi rằng tự bao giờ
Ḿnh quen nhau giữa bến bờ hương quan
Mười năm giấc mộng chưa tàn
Hai mươi năm lẻ lại càng thiết tha
Ruổi rong một cơi Sa-bà
Từ vô lượng kiếp ngắm tà dương huy
Lạc loài một mối tương tri
Phất phơ em quá một th́ xuân xanh
Người về phát tiết tinh anh
Ta xa mười vạn dặm thành Hạc Hoa
Trăng đêm lạnh sáng Sa-Bà
Tiếng con cuốc vọng nước nhà bể dâu
Ḿnh chung một bến giang đầu
Vô thường lăng đăng sắc màu trăm năm
Này em nguồn cội xa xăm
Miếu đền lặng ngắt khói trầm hắt hiu
Oán than cũng đă đến điều
Núi sông cũng đă ít nhiều phế phong
Em về muốn lội bể đông
Thưa rằng biển chết Mê Kông nghẹn ḍng
Nói sao cho cạn nỗi ḷng
...
Tháng Bảy phơ phất giọt mưa ngâu
Tháng bảy mưa ngâu t́nh lăng đăng
Mùa hạ xôn xao
Em Tung tăng gót đỏ má đào
Tóc mây chiều bay trong gió
Cơn mưa ngâu
Đâu đủ ướt đời người
Ấy vậy mà thời gian chơi vơi
Một chữ t́nh
Gă khờ xính vính
Con tim nhiều lần nổi loạn
Những cơn mơ t́nh ái hoang đàng
Này em ơi! T́nh không thể nào trọn vẹn
Dù ngày xưa, dù hôm nay và măi măi mai sau
Vẫn ôm hoài khát vọng và những nỗi đau
Có lắm lúc bùng lên cơn cuồng ca thống khoái
Tháng bảy mưa ngâu, Chức Nữ - Ngưu Lang c̣n khắc khoải
Đau đớn phận người những hệ lụy đắng cay
Trời phương Đông mây trắng bay
Ḿnh phương ngoại tháng ngày du lăng
T́nh mang mang
Con tim yêu thương chan chứa vô bờ
Một lần yêu là một lần dại khờ
Ḿnh măi măi không bao giờ lớn
Trái tim này vĩnh viễn tuổi hai mươi
Tháng bảy mưa ngâu dấu sầu xưa lưu lại
Cuộc trăm năm in vết h́nh hài
Ḿnh lạc lối trong cơi t́nh bất tận
Và một lần là lại mỗi thanh tân.