Tiểu Sa

 

 

Sợi Bâng Khuâng ...


Đêm nay
mưa rất lạnh lùng
Nghe như niềm nhớ
vô cùng thênh thang
Mây che
khuất ánh trăng vàng
Giọt rơi từng giọt, muộn màng ...
canh thâu
Thơ rơi
theo những giọt sầu
Chơi vơi theo những nghẹn ngào ...
riêng ta
Tiễn người qua cửa hằng sa
Chừng như tiễn bước
riêng ta cơi trần!
Vương vương
những sợi bâng khuâng
Mưa đêm,
từng giọt ...
ngại ngần... tâm an
Một hôm thấy đóa hoa vàng
Long lanh sương sớm dịu dàng trên non
Sợi bâng khuâng - giọt vẹn toàn
Ta vui !
ngắm phiến đá ṃn
ta vui!

 

 

Giữa Cơi Mộng Đời...


Ô hay! sao tiếng chuông thiền
Chừng như vương những muộn phiền rất xa?
Ô ḱa! trên đá vàng hoa
Đă bao nhiêu độ mưa sa giữa chừng?
Ôi chao! đời rất vô cùng!
X̣e tay đánh mất, ngập ngừng ... riêng thôi !
Nghe như giữa cơi mộng đời
Một niềm cô quạnh...  nghẹn lời tâm giao
Mây trời, ai biết phương nào ...!

 

 

Vương vương ...


Mây vương trắng điểm tơ sầu
Mắt vương vương nhớ giọt mầu thủy tinh
Mù sương vương nhẹ chút t́nh
Dịu dàng... rất nhẹ... ơ... h́nh như mưa! Trăng Xưa ...



Ngập ngừng


Trên nẻo lá khô rơi
Cơn gió mùa
sao lạnh
Sương khuya rơi
thấm ướt vai đời ...
ta ơi !
Hăy ngước nh́n trăng sáng
Vẫn ánh trăng vàng xưa rất dịu dàng
của núi rừng quê cũ
của biển đêm ngày nào
và nghe những xôn xao
rủ nhau về lối mộng
Trả cho ta
b́nh lặng rất đơn sơ
của t́nh ta và người
đêm trăng cũ.
2003

 

 

 


 

 

 

Trở về mục Đọc Thơ