Toại Khanh
Nụ cười Tuyết lănh
Ba ngh́n thế giới vo tṛn
Nhỏ lên giọt nước chỉ c̣n trang thơ
Dấu tích
Mười năm sau giữa tịch liêu
Vết người... là một mái lều vắng không
Chỉ là
Và chỉ là hạt bụi
Một hôm bỏ về xuôi
Đêm nào trên mái phố
Nhớ non xưa ngậm ngùi
Tên ḿnh
Mười năm xóa dấu trên thân phận
Vẫn cứ mù khơi một cội nguồn
Đă là mây trắng không cố quận
Những vui buồn thôi cũng mù sương.