Tống Minh Phụng

 

 

T́nh em

Em mở ngỏ neo thuyền anh bến mộng

Giấc ngủ thiên thần, tiếng nhạc ru êm

Ánh mắt v́ sao ngăn mùa biển động

Triều dâng rồi anh lại đến t́m em.

 

Hồn chếnh choáng nửa đời say băo biển

T́nh đắng cay khi đổi nụ hôn đầu

Mùa xuân đến và mang đi vĩnh viễn

Tháng năm dài chờ đợi bước qua mau.

 

Con lạc đà đem t́nh yêu trốn chạy

Sa mạc sầu dấu vết quá thương đau

Thoáng mắt thấy nhưng muôn trùng xa cách

Trôi giạt âm thầm rong biển phiêu linh.

 

Chừ đêm tối con tàu xuyên hải lư

Sóng điên cuồng chưa hết kiếp lênh đênh

Ḱa đôi mắt dẫn thuyền về bến lạ

Hải đăng nào tiếp đón tiếng ḷng anh?

 

 

Âm thầm

Từ dạo gặp em rồi anh biếng ngủ

Thức trắng âm thầm ngồi dệt thơ yêu

Ánh nến lụn dần, khói thuốc liền môi

Mơ Liêu trai em về trong giấc mộng

Cánh cửa khép hờ anh chờ tiếng động

Đón t́nh em bằng tất cả nụ hôn môi

Trao về em bằng tất cả nụ cười

Mà Thứ Bảy chúng ḿnh chưa dâng hết

Anh lắng nghe những v́ sao rên siết

Những v́ sao quằn quại của cô đơn

Đang lịm tắt giữa đêm trường giá buốt

Áo sờn vai con đường xưa quen thuộc

Bốn chuyến đi về ngơ vắng ḿnh anh

Tà áo Gia Long dịu ngọt thơm lành

Em cho đó bao giờ anh dám giám nhận

Sự nghiệp hôm nay mây đùn kín lối

Th́ em ơi biết kêu gọi vào đâu?

Dầu t́nh em đă bảo buổi ban đầu

Anh ái ngại nhiều vết thương kêu nhức

Gọi tên em để rồi đau tủi nhục

Biết anh nghèo c̣n tưởng nhớ ǵ không?

Tâm sự anh mang gói trọn trong ḷng

Gục mặt xuống mượn tơ hồng buộc chặt.

 

 

Nỗi buồn không tên

Tôi hướng về dĩ văng

Mang tủi nhục vào đời

Thân này chưa sự nghiệp

Theo con tàu ra khơi.

 

Tôi bước đi lầm lủi,

T́m đôi mắt người xưa.

Dấu chân thời con gái,

Thành phố chuyển sang mùa.

Một v́ sao lặn mất

Con tàu ḿnh cô đơn.

Điếu thuốc vừa lụn tắt

Nghe giá buốt linh hồn.

 

Tôi gục đầu đếm bước

Mặc đại lộ không em

Tôi gục đầu đếm bước,

Mặc nỗi buồn dâng lên.

Xa rồi thời tuổi trẻ

Hiện tại ḿnh đớn đau.

Nhớ về hương vị cũ,

Bao giờ mới quên nhau?

 

Con tàu say sóng biển

Quay cuồng với đại dương.

Tôi ôm gh́ tay lái,

Định hướng một con đường.

Biển nào không nổi sóng?

T́nh nào không đắng cay?

Hiện thân này trống rỗng

Đang níu kéo tương lai.

 

Biển đời nhiều chua xót

Kỷ niệm buồn không tên

Con đường xưa quen thuộc

Mơ t́nh ḿnh nên duyên.

 

 

 

 

 

Trở về mục Đọc Thơ