Tô Nhược Châu

 

 

Đã chết nghìn thu tiếng nguyệt cầm

 

Có phải người về theo gót gió

Xiêm y lồng lộng bến giang đầu

Trên sông có bóng trăng vàng rụng

Lãng đãng nguyệt cầm ngân tiếng thu

 

Ta đứng trên đồi mây viễn xứ

Thấy hồn chết đuối giữa rừng hoa

Bỗng nghe có tiếng loài chim lạ

Thoáng buồn như tiếng hậu đình xưa.

 

Bao năm rồi vắng người tri kỷ

Đàn lạnh lùng treo hề cô đơn

Người quá vô tình đâu có biết

Âm thầm ta đợi mấy mùa trăng.

 

Mùa hoa rụng giữa hồn hoang phế

Cơn mộng cũng vừa thoát cánh bay

Chén rượu trăm năm hề chưa cạn

Cuộc tình điên đảo một cơn say.

 

Trên bến giang đầu trăng bỗng chết

Nguyệt cầm im tiếng đến ngàn sau

Xiêm y đã khuất trời nhan sắc

Ta đứng chờ ai tóc bạc màu.

 

 

 

 

Trở về mục Đọc Thơ