Tôn Nữ Thanh Yên

 

 

 

Trên Ghế Công Viên

Ghé ngồi phiến ghế công viên

Đôi chân duỗi hết ưu phiền xuống đây

Loanh quanh vẫn phố xá này

Người xe xuôi ngược ṿng xoay luân hồi

Hôm qua ai đến đây ngồi

Bỏ quên cố ư đánh rơi vô t́nh

C̣n vương một khoảng lặng thinh

Vắt lưng lên ghế để dành hôm nay

Cho tôi có khoảnh khắc này

Đến đi sau trước từng ngày đổi phiên

Chỗ này ngồi xuống đứng lên

Bao nhiêu là nỗi đời riêng con người

Có thể là khúc khích cười

Hay rưng rưng khóc hoặc ngùi ngùi đau

Chỗ ngồi gởi lại cho nhau

Ngày mai ai đến biết đâu nỗi niềm.

 

 

Biển Gần Biển Xa

Sóng gác đầu lên sóng

Những tầng cấp nghênh ngang

Em bước qua không được

Khoảng cách càng mênh mang.

 

Biển gần sao ngần ngại

Nhịp sóng không dịu êm

Tiếng sóng ồn ào măi

Dập dồn cơn buồn lên

 

Bờ dài gió buông thỏng

Trời níu ngày chậm qua

Bước chân dù nôn nóng

Làm sao về biển xa.

 

 

Sinh Nhật

Thức dậy với một nụ cười

Gơ guốc từ nhà ra chợ

Ừ th́ có mặt trên đời

Sinh nhật chỉ là cái cớ.

 

Nửa ngày hờ hững đi qua

Bạn xa vô t́nh không biết

Bạn cũ cái nhớ phôi pha

Tự ḿnh chúc mừng ḿnh vậy.

 

Hai mươi ba mươi bốn mươi

Hơi đâu ngồi đếm sợi bạc

Buồn vui rụng thưa tóc rồi

Tâm tư bây giờ cũng khác

 

Nửa vầng nắng đă vàng phai

Ngọn nến thời gian cháy nửa

Ra vào chưa hết ngày dài

Th́ thôi khép lại cánh cửa.

 

 

 

 

 

 

 

 

Trở về mục Đọc Thơ